Ánh mắt của Thịnh Thế, thoạt nhìn rất lạnh lùng, bức Cố Lan San nhịn không được buông tầm mắt xuống, ánh mắt đảo quanh, tiếp tục nhìn chằm chằm phong cảnh ngoài cửa sổ.
Không khí bên trong phòng hơi ngưng trệ, Cố Lan San biết Thịnh Thế vẫn luôn nhìn mình chằm chằm, thậm chí rõ ràng cô cảm giác được trên người đàn ông này mang theo một chút tức giận, cô tuyệt đối không sợ, nhàn nhạt cong môi, cười cười, sau đó mới mở miệng, nói: “Nhị Thập, anh cũng biết, hai chúng ta có lẽ không có kết quả.”
Thịnh Thế không nói gì, nhìn tầm mắt Cố Lan San, dần dần trở thành trầm mặc.
Sao anh không hiểu ý trong lời nói cô, hai người yêu nhau là chuyện hai người, nhưng là hai người kết hôn cũng là chuyện của hai gia đình.
Bên Cố Lan San, không có gì trở ngại, nhưng bên anh, còn có núi đao biển lửa chờ bọn họ đi vào..
Thật ra thì, Thịnh Thế cảm thấy những ngày này rất tốt, anh có chút không muốn nghĩ chuyện về sau, n anh cảm thấy anh và Cố Lan San nói chuyện yêu đương rất hạnh phúc rất vui vẻ.
Cũng không phải là anh không muốn phụ trách, huống chi, bản thân anh và cô cũng chưa ly hôn.
Anh chỉ không muốn sớm cùng cô đi đối mặt núi đao biển lửa kia.
Hạnh phúc của anh tới trễ như thế, trễ như vậy, anh còn chưa cảm thụ được hết, hơn nữa anh chỉ biết cô không yêu Hàn Thành Trì, nhưng anh còn chưa chắc chắn trong lòng Cố Lan San có Hàn Thành Trì hay không.
Cho tới nay, anh là một người rất tự tin, nhưng bây giờ đối mặt với Cố Lan Sam, thật sự anh không có lòng tin quá lớn, đáy lòng luôn không yên lòng, mặc dù bây giờ cô đang ở trước mặt anh, anh vẫn sợ, thật sự người nhà họ Thịnh làm hành động gì khiến cô đột nhiên biến mất trong thế giới của anh.
Thứ lỗi cho sự ích kỷ của anh, anh rất muốn tình cảm của bọn họ, nồng nhiệt hơn một chút, sau đó để anh cảm thấy, Cố Lan San yêu anh sâm đâm, anh sẽ đi giải quyết chuyện còn lại.
Cố Lan San không nhìn Thịnh Thế, cô cũng không biết trong lòng Thịnh Thế nghĩ cái gì, sau khi cô nói ra, đối mặt chính là im lặng.
Lòng của cô, từ từ nhói đau.
Thật ra thì cô hiểu rõ ràng, cô không nên nhắc tới hiện thực giết chết phong cảnh như thế trong buổi tối đẹp đẽ mà hai người đang ở này.
Nhưng, kể từ sau khi Hàn Thành Trì nói với cô mấy lời, trong lòng cô luôn lo lắng, cô vừa nghĩ tới bây giờ cô và Thịnh Thế tốt đẹp có lẽ chỉ là ngắn ngủi, cô đã cảm thấy đả kích như vậy không thể chịu đựng.
Đáy lòng Cố Lan San hơi đau, cô cố làm mình mở miệng thoải mái, nhưng trong giọng không che giấu được thương cảm: “Nhị Thập, em bị mẹ anh bắt gặp trực tiếp mấy lần hôn Hàn Thành Trì, nhiều người đều cho rằng em là vị hôn thê của Hàn Thành Trì, người nhà anh, bọn họ sẽ không đồng ý để em vào cửa một lần nữa.”
Thịnh Thế từ trên chỗ ngồi đứng lên, hai bước ba bước vòng qua cái bàn đi tới trước mặt Cố Lan San.
Cố Lan San ngồi ở chỗ, cánh tay dài của Thịnh Thế đè cô xuống, ôm chặt cô trrong ngực, sắc mặt anh rất nặng nề, nhìn ánh mắt của cô, mang theo vài phần nghiêm túc: “Sở Sở, anh không muốn nghe những thứ này, anh chỉ hỏi em...em vừa nói trong miệng chúng ta có thể không có kết quả, là em sợ người nhà họ Thịnh quấy nhiễu chúng ta, vậy thì em cũng tự nhận chúng ta không ở cùng nhau?”
Con ngươi Cố Lan San đảo quanh, giọng nói sau đó có chút không chắc: “Nhị Thập, vấn đề này hình như không phải điều quan trọng.”