“Tiếp tục…….” Giọng điệu của Thịnh Thế cứng rắn nói hai chữ, liền chọt trúng mìn của Cố Lan San, Cố Lan San lập tức đứng thẳng lên, đem áo khoác trong tay đang che mặt hướng về trên mặt Thịnh Thế đập tới, “Muốn tiếp tục, chính anh tự tiếp tục đi!”
Cố Lan San nói xong, cũng không quay đầu đã tiêu sái đi.
Thịnh Thế bị đập nhưng tâm tình vẫn vui vẻ, toét miệng cười hì hì nói: “Anh vừa muốn nói là, tiếp tục trong đầu anh cũng là tiếp tục.”
Sau đó anh kéo áo khoác ra, ngửi mùi chỉ thuộc về Cố Lan San trên chiếc áo khoác, rồi thong thả ung dung nói: “Sở Sở, anh không thích mình tiếp tục…….. Chuyện đánh máy bay như vậy, rất nhiều năm trước anh đã không chơi rồi.”
(Lovenoo1510: Anh Thịnh thật là vô xỉ nha)
Cố Lan San âm thầm cắn răng, cho tới bây giờ cô cũng không biết, Thịnh Thế lại là lưu manh như vậy!
Cố Lan San không để ý đi giày cao gót, ra bên ngoài.
Thịnh Thế cười khanh khách vội tính toán đuổi theo, sau đó lại nhìn thấy Cố Lan San xoay người trở lại.
Cố Lan San nhanh chóng cầm túi của mình, sau đó lại xoay người đi, đi được hai bước, cô giống như nhớ ra cái gì, dừng lại một chút, lại đi trở về, sau đó kéo lấy áo khoác của mình trên tay Thịnh Thế, suy nghĩ một chút, rồi cầm túi trong tay ném về phía Thịnh Thế, Thịnh Thế chuẩn xác bắt được, Cố Lan San cầm áo khoác lại che ở trên đầu mình, đi ra phía bên ngoài trước.
Cô đã mất mặt lớn như vậy, không thể để cho người khác nhìn thấy hình dáng của mình thế nào, ngộ nhỡ không cẩn thận lại bị chụp hình đưa lên web.
Nhưng Cố Lan San che kín mặt, căn bản là không nhìn thấy đường, không cách nào đi được.
Cố Lan San đứng tại chỗ không động, giọng điệu đặc biệt ngang ngược nói với Thịnh Thế đứng phía sau: “Anh, tới đây!
Thịnh Thế không lên tiếng, khoan thai chậm rãi đến trước mặt Cố Lan San, Cố Lan San lập tức bắt lấy cánh tay của anh, giọng nói vẫn còn cao ngạo tùy ý: “Đỡ em, dẫn em ra khỏi phòng ăn.”
“Được.” Thịnh Thế miệng đồng ý, sau đó quả thật đỡ Cố Lan San, mang theo cô mở miệng một tiếng: “Nhấc chân, đặt chân, cẩn thận………..” Đem cô đi ra khỏi phòng ăn.
Những nhân viên phục vụ khác trong phòng ăn vẫn luôn nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ.
Da mặt Thịnh Thế dày mang theo ý cười, tuyệt không che dấu sự cẩn thận của mình đối với Cố Lan San, giống như phục vụ phụ nữ có thai vậy, nửa ôm Cố Lan San, nói: “Chậm một chút, chậm một chút, anh không vội, mình từ từ đi.”
Mặt Cố Lan San vẫn còn đỏ đi vào trong thang máy, đợi đến khi cửa thang máy khép lại, Thịnh Thế mới lên tiếng nói: “Được rồi, đã an toàn.”
Cố Lan San giơ tay ra, vừa định kéo y phục của mình ra, Thịnh Thế lại lên tiếng: “Sở Sở, anh giúp em lấy áo khoác xuống.”
Nói xong, anh giơ tay lên, còn chưa kịp tiếp xúc với áo khoác, thì áo khoác đã bị Cố Lan San kéo xuống một cái, sau đó Thịnh Thế thấy khuôn mặt tức giận xấu hổ của Cố Lan San lộ ra, khuôn mặt nhỏ nhắm đỏ bừng, ánh mắt hừng hực, chậc chậc, thật là hấp dẫn nha!
Chẳng qua là anh thưởng thức còn chưa được mười giây, áo khoác đặc biệt vô tội đã hung hăng quăng lên mặt anh: