Cố Lan San cảm thấy khát vọng nơi đáy lòng mình được giải tỏa, nín thở, nhắm hai mắt lại, tiếp đó anh cũng chậm rãi nhắm nghiền hai mắt lại theo cô, còn thật sự chuyên tâm mà tiếp tục chà xác môi của cô, đơn giản như vậy, thuần khiết như vậy, mà lại sâu sắc như vậy.
Đến cuối cùng, nhưng Thịnh Thế cảm thấy hôn như vậy, dường như không thể thỏa mãn chính mình, đầu lưỡi của anh dần dần từ môi thăm dò ra ngoài, nhẹ nhàng liếm qua cánh môi của cô, thân thể cô khẽ run lên một cái, cánh môi liền hơi hơi mở ra.
Đầu lưỡi của anh men theo hình dáng đôi môi của cô, chậm rãi miêu tả, sau đó từng chút từng chút một trượt vào trong miệng của cô.
Cô không có cự tuyệt, ngược lại thuận theo đầu lưỡi đang thăm dò vào của anh, môi của cô hơi mở ra lớn hơn một chút, cánh môi ngậm lấy lưỡi của anh, làm cho lí trí của anh trong phút chốc hoàn toàn bị đánh tan, trong lúc bất chợt anh liền buông lỏng quần áo của cô ra, giơ tay lên, một tay giữ lấy eo của cô, gắt gao ôm lấy cô vào trong ngực mình, một tay giữ lấy đầu của cô, biến từ thăm dò thành chiếm đoạt, hoàn toàn vùi đầu lưỡi của mình vào giữa môi và răng của cô.
Anh vừa, là ôn nhu như vậy, nhẹ nhàng chậm rãi như vậy, làm cho cô dần dần có chút mơ màng say mê, đầu óc hỗn loạn quên mất đêm nay là năm nào.
Nhưng trong lúc bất chợt, anh liền mạnh mẽ như vậy, mang theo chiếm đoạt, mang theo cường thế, thậm chí cô đều cảm thấy eo của mình, giống như cũng bị nắm gãy vậy, hung hăng mà ấn vào, cô cảm giác thoáng đau một chút, tuy nhiên nó lại là cam tâm tình nguyện chịu đau, cô hơi ngẩng đầu, ngậm lấy lưỡi của anh, cảm nhận được lưỡi của anh trong miệng cô, từng chút từng chút một quét qua, cô nhịn không được càng muốn thêm, theo bản năng liền kiễng chân lên, cùng nụ hôn của anh càng lúc càng sâu.
Chủ động của cô, làm cho tế bào toàn thân của anh liền trở nên điên cuồng, anh ôm eo của cô, hơi nâng cô lên.
Chân của cô cách mặt đất, trong lòng hoảng sợ, theo bản năng liền buông áo khoác của mình đang cầm ra, vòng qua cổ của anh.
Cái áo khoác vô tội lần thứ ba bị rơi xuống trở lại trên đất.
Thịnh Thế gắng sức mút lấy đầu lưỡi của cô, sau đó theo bản năng liền đòi hỏi lấy nhiều hơn, anh ôm cô, chậm rãi lùi về sau hai bước, sau đó đặt cô ở trên trên vách ngăn bao vây lại.
Sau lưng cô có điểm tựa, hai tay cô ôm lấy cổ anh, hai chân theo bản năng liền vòng chặt lấy eo của anh, giống như con bạch tuột, gắt gao bám vào trên người anh, tay anh đặc biệt không thành thật dao động ở trên người của cô.
Cô mặc y phục mùa đông có chút dày, anh cảm giác có chút không thoải mái, một tay nắm lấy mông của cô, một tay lần mò hồi lâu, thăm dò vào trong áo lông của cô, sau đó đẩy hơn nửa ngày, mới đụng đến quần áo bên trong, cất giấu da thịt mềm mại.
Thân thể của anh, nhất thời vô cùng khô nóng, anh cảm giác được hạ thể của mình ngày càng bành trướng, hô hấp của anh càng ngày càng nặng nề, lực đạo hôn cô của anh ngày càng mạnh.
Cả người Cố Lan San đều đã bắt đầu lâng lâng, chưa từng có người đàn ông nào hôn môi cùng chạm vào cô, mà cảm nhận được phản ứng lại mãnh liệt như vậy, loại phản ứng xa lạ này, lại làm cho cô khát vọng, cả người cô ngu ngơ thở dốc trong lòng anh, giống như một đứa trẻ con yếu ớt, để cả thể xác và tinh thần đều giao ra cho anh, không có bất kỳ phản kháng cùng bài xích nào.
Tay của anh, giống như là mang theo lửa, da thịt của cô như bị phỏng, xẹt qua lưng cùng phần eo, sau đó từ từ đi đến bụng dưới của cô, lại từ bụng dưới mà lượn lên trên, tìm được áo lót của cô.