Cô ta cũng hoàn toàn quên mất trong điện thoại di động của mình còn tồn tại ba tấm hình này, toàn bộ lực chú ý đều đặt vào “Hôm nay là sinh nhật của ông xã chị họ thân yêu, chúc anh ấy sinh nhật vui vẻ, chúc chị họ và anh rể họ bách niên hảo hợp! Hoa hồng hoa hồng khuôn mặt tươi cười khuôn mặt tươi cười” đang biên soạn lên weibo, cho nên cũng không chú ý sắc mặt Cố Ân Ân đang ngồi bên cạnh có chút căng thẳng.
...........
Cố Ân Ân ngồi trên ghế sa lon, cảm tâm trạng của mình một ngày một đêm thật vất vả lắm mới đỡ hơn một chút, lại bắt đầu hỏng bét.
Chính xác mà nói, là rất châm chọc.
Cô cảm thấy không có chuyện nào châm học hơn chuyện này, Vương Giai Di đã biết chuyện của Cố Lan San và Hàn Thành Trì từ rất sớm, mẹ ruột cô cũng biết, nhưng không có một người nào nói cho cô biết, chỉ có một mình cô ở trong tình huống lúng túng khó chịu như vậy.
Tuy rằng cô đã sớm có chuẩn bị tinh thần, nhưng khi cô năm lần bảy lượt nhìn trúng chân tướng của sự việc, vẫn bị chân tướng đó đánh cho trợn mắt hốc mồm.
Mấy lần trước, Cố Ân Ân còn có thể suy nghĩ lung tung, thế nhưng đến lúc này, ngay cả nghĩ cô cũng không dám nghĩ.
Cô chỉ là cảm thấy đáy lòng mình truyền đến cơn đau thấu tim kéo dài mãi không dứt.
............
Sáu giờ ba mươi kết thúc bữa tiệc do ông nội do ông nội dẫn đi, sau khi từ trong tiệm cơm đi ra, Thịnh Thế mới thấy thời tiết tồi tệ hơn lúc đến, cùng ăn cơm còn có chiến hữu cũ của ông nội, Thịnh Thế dặn dò tài xế đưa hai người về nhà cũ họ Thịnh, lúc này anh mới vội vàng lấy điện thoại di động ra, gọi cho Cố Lan San, nhưng điện thoại của cô lại tắt máy, Thịnh Thế gọi liên tiếp ba cuộc, nhưng trước sau vẫn như thế, anh liền gọi điện thoại về nhà, hỏi người giúp việc, Cố Lan San có gọi điện thoại kêu tài xế hay không, nhưng lại được báo cho biết cô San vẫn không gọi điện thoại về.
Thịnh Thế suy nghĩ một chút, sợ rằng hiện giờ Cố Lan San đang trên đường đến nhà họ Hàn, hoặc là đã đi đến nhà họ Hàn rồi, liền gọi một cuộc đến nhà họ Hàn, được cho biết cô hai nhà họ Cố vẫn chưa tới như cũ.
Thời tiết tồi tệ muốn chết, Thịnh Thế có chút không yên lòng, liền bảo tài xế đưa chìa khóa xe cho mình, vòng qua khúc quanh, đi tới dưới lầu công ty Cố Lan San, sau đó lái dọc theo hướng đến nhà họ Hàn.
Lực chú ý của Thịnh Thế đều đặt lên xe Cố Lan San, khi sắp đến gần nhà họ Hàn, anh cũng không nhìn thấy bóng xe của Cố Lan San, nhưng lại nhận được điện thoại của nhà họ Hàn gọi tới, anh nghe, là giọng nói của Cố Lan San: “Thịnh Thế hả?”
Lòng Thịnh Thế vẫn luôn lo lắng, lúc này mới định bình tĩnh lại “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Cố Lan San cầm điện thoại di động, liều mạng trên những hạt mưa rơi tí tách, hoàn toàn không trả lời đơn giản giống như vừa rồi Hàn Thành Trì hỏi thăm cô “Tại sao Nhị Thập không ở cùng cô?”, mà là giải thích từng chữ rõ ràng với Thịnh Thế, vừa oán trách: “Giờ tan việc, rõ ràng em thấy thời tiết vẫn còn rất tốt, cho là sẽ không mưa, nên tự mình lái xe đến nhà họ Hàn, nhưng ai biết mới đi được nửa đường, thời tiết rất đáng ghét trút xuống trận mưa to......”
Thịnh Thế vừa lái xe, vừa nghe Cố Lan San thao thao bất tuyệt trong điện thoại, thậm chí anh cũng có thể nghĩ ra được sau khi nói đến đây, vẻ mặt Cố Lan San sẽ như thế nào, nhất định là hai mắt oán hận, miệng thì vểnh lên.