Cố Lan San vừa ăn cháo, vừa nghe cô y tá nhỏ nói chuyện.
Cô nghe ra được cô y tá nhỏ này là người Bắc Kinh, hoàn toàn là giọng Bắc Kinh, lưu loát mà hoạt bát.
“Cô Cố, dáng dấp của cô đẹp như vậy, nếu chết sẽ rất đáng tiếc nha, trên thế giới này sẽ mất đi một mỹ nữ, tôi đã thấy rất nhiều minh tinh rồi, nhưng những minh tinh đấy cũng không có bộ dáng đẹp mắt như cô!”
Cô y tá nhỏ rất vui vẻ, chọc cho Cố Lan San cong môi lên cười thẹn thùng.
Cô y tá nhỏ thấy Cố Lan San cười, trong miệng càng thêm ngọt: “Cô Cố, cô cười càng đẹp hơn.”
Cô y tá nhỏ này dụ Cố Lan San ăn cơm, rồi lại cho cô uống nước, hầu hạ Cố Lan San uống thuốc, lúc này mới bưng khay ra bên ngoài, trước khi rời đi còn không quên phân phó Cố Lan San nghỉ ngơi thật tốt.
Sinh lực của Cố Lan San thực cũng không đủ, cô y tá nhỏ vừa đi ra ngoài cô đã lười biếng nằm ở trên giường, trong đầu lại nghĩ tới đứa trẻ đẻ non của Cố Ân Ân, còn sự sống chết của Hàn Thành Trì, trong lòng cô lại đau đớn như dời sông lấp bể.
…
…
Cô y tá nhỏ vừa ra cửa đã nhìn thấy Thịnh Thế đứng ở trong hành lang, cô ta cung kính mở miệng gọi một tiếng: “Ngài Thịnh.”
Thịnh Thế gật đầu một cái, qua kính cửa sổ mắt anh hướng vào trong phòng bệnh xem xét.
Cô y tá nhỏ là một người tinh tường, mím môi cười nói: “Ngài Thịnh, cô Cố đã ăn một bát cháo, hiện tại chắc đã nằm xuống nghỉ ngơi rồi.”
Thịnh Thế bị người khác đoán được tâm tư, sắc mặt khẽ lúng túng, môi nở nụ cười, gật đầu một cái, không nói gì.
Cô y tá nhỏ vừa xoay người muốn đi, đột nhiên Thịnh Thế như nhớ tới thứ gì nên gọi cô y tá nhỏ lại.
Cô y tá nhỏ quay đầu, nhìn về phía Thịnh Thế.
Thịnh Thế lấy ví từ trong túi ra, rút một xấp tiền ở bên trong đưa cho cô y tá nhỏ, cô y tá nhỏ rất ngạc nhiên nhìn Thịnh Thế, “Ngài Thịnh, đây là ý gì?”
“Cô giúp tôi.” Môi Thịnh Thế giật giật, tiếp tục nói nhỏ mấy câu, ngay sau đó lại thêm một câu: “Hiểu không?”