Edit: Ngọc Hân
Thịnh Thế và Lan San, cứ như vậy được anh tự tay vẽ nên một bức tranh, gắn liền chặt chẽ với nhau.
Cố Lan San quay đầu liếc mắt nhìn Thịnh Thế cong môi cười tự nhiên, đẹp không sao tả xiết: “Cảm ơn, em rất thích.”
Thịnh Thế thấy cô cười cũng cười theo.
Hai người đều là rồng phượng giữa đám người, nhìn nhau cười như vậy giống như một bức tranh rực rỡ, mấy nhân viên bên cạnh chứng kiến có phần choáng váng, nhân viên vừa hỏi câu kia lại chần chừ hỏi thêm một câu khác: “Vậy, Boss lớn và cô Cố, hai người thích đối phương tặng quà gì cho mình?”
Câu hỏi này dường như có chút khó có thể trả lời…. Hình như Thịnh Thế tặng cô món gì, cô cũng đều thích… Cố Lan San nghiêng đầu cẩn thận suy nghĩ.
Thịnh Thế ngồi bên cạnh ngược lại tuyệt đối không chút xấu hổ, không chút nghĩ ngợi bật thốt lên, nói: “Người!”
Đơn giản chỉ một chữ khiến nhân viên vừa lên tiếng hỏi trong nháy mắt liền nở nụ cười mờ ám.
Câu trả lời này có bao nhiêu cảnh hạn chế đó… Người… Đây là trong đêm khuya vắng người, Boss lớn cố ý khiến người ta nghĩ tới chuyện xấu.
Cố Lan San nghe thấy xấu hổ cúi đầu, lông mày cong lên cười ấm áp, tay lại lặng lẽ nhéo eo Thịnh Thế, Thịnh Thế nghiêng đầu cười cưng chiều nhìn cô, nắm tay cô lực đạo không nặng không nhẹ vuốt ve.
“Boss lớn, cô Cố, câu nói của hai người khiến đối phương không biết làm sao là câu gì?”
Cố Lan San tiếp tục nghiêng đầu suy nghĩ, Thịnh Thế từng nói câu nào khiến cô không biết làm sao ư? Dường như là không có, nếu như là cảm động ngược lại có cả một xấp dày….
Thịnh Thế bên cạnh cầm tay Cố Lan San, vẻ mặt bình tĩnh thoáng hiện vẻ ý vị sâu xa, mang theo vài phần không thể làm gì được: “Anh xong chưa, em mệt chết đi được.”
Lại khiến cả đám cười ầm lên, mọi người cười đến nghiêng ngả.
Lần này mặt Cố Lan San hoàn toàn từ hồng chuyển sang đỏ au, cô nghĩ cũng không nghĩ liền đưa tay nhéo chết Thịnh Thế. Vậy mà Thịnh Thế phản ứng nhanh hơn cô rất nhiều, giành trước một bước cầm chặt tay cô, nhìn Cố Lan San trịnh trọng ung dung nghiêm túc nói: “Sở Sở, lời anh nói là thật, mỗi lần em nói câu này anh đặc biệt không biết làm sao.”
Cố Lan San: “…..”
Cô nhìn chằm chằm Thịnh Thế nhất thời cảm thấy vô lực gấp bội.
Cô chưa bao giờ biết thì ra người đàn ông này có thể không biết xấu hổ đến trình độ như vậy!
Ngay sau đó, lại có những nhân viên khác hỏi rất nhiều vấn đề, ví dụ:
“Boss lớn, cô Cố, bọn cô có hay cãi nhau không?”
“Dưới tình huống bình thường, nếu như quả thật cãi nhau, ai là người nói xin lỗi trước?”
“Boss lớn, cô Cố, bọn cô là ai theo đuổi ai trước?”
Mọi việc cứ như thế nên có thể nghe được mấy phần của câu chuyện xưa, dĩ nhiên cũng có người mượn rượu hỏi mấy vấn đề tề nhị.
“Cô Cố, về mặt kỹ thuật của Boss lớn như thế nào?”
“Boss lớn, dưới tình huống bình thường anh và cô Cố bao nhiêu lâu thì làm một lần? Thời gian bao lâu?”
Đoàn người ngồi trên bờ cát xinh đẹp cười nói hết trận này đến trận khác, mãi cho đến đêm khuya, từng người uống đã ngã đông ngã tây mọi người mới giải tán.