Thịnh Thế tiến lên trước, nhìn qua, thuận đường hôn lên trán Cố Lan San một cái, tuý ý ném điện thoại vào tay cô, sau đó đi vào phòng tắm.
Mẹ Thịnh và Tôn Thanh Dương thấy Thịnh Thế trở lại, nhìn cô chỉ xem qua loa một chút những thiết bị chọn lựa và trang hoàng, liền thức thời rời khỏi phòng ngủ của Cố Lan San và Thịnh Thế, trả lại không gian riêng tư cho hai người.
Cố Lan San nhẹ nhàng di con chuột, tiếp tục liếc mấy thiết bị lắp đặt cuối cùng chờ định đoạt, sau đó đem ảnh đã chọn cho vào trong cặp tài liệu để ở trên bàn máy tính, chờ sau khi Thịnh Thế tắm xong đi ra ngoài, sẽ cho anh phát biểu một vài ý kiến.
Cố Lan San vừa mới cầm hình ảnh chọn được, đã nghe thấy điện thoại di động bên cạnh mình, phát ra một tiếng leng keng.
Là âm thanh nhắc nhở có tin nhắn.
Theo bản năng Cố Lan San cho là điện thoại di động của mình, nhưng khi quay đầu, cô lại phát hiện màn hình điện thoại di động của Thịnh Thế sáng.
Điện thoại Iphone, tin nhắn gửi đến, mặc dù khoá màn hình cũng có thể trực tiếp nhìn thấy nội dung.
Nội dung tin nhắn rất đơn giản, chỉ mấy chữ: Hôm nay cảm ơn anh.
Đầu tiên, người gửi tin nhắn này cũng không có lưu tên, chỉ là một dãy số điện thoại, đều không thể phân biệt được là nam hay nữ.
Nội dung sau đó cũng không có gì, nên Cố Lan San cũng không có suy nghĩ nhiều, nhưng bây giờ cô là vợ của Thịnh Thế, ban đầu lúc cô không yêu Thịnh Thế, đối với tất cả những chuyện riêng tư của anh, cô đều cư xử lạnh nhạt.
Nhưng bây giờ lại bất đồng, cô yêu anh, nên phạm là tất cả phụ nữ trên thế giới đều có bệnh chung, theo thói quen đem toàn bộ này nọ của chồng mình biến thành của mình.
Cố Lan San biết điện thoại Thịnh Thế biết mật mã mở, cho nên, cô rất nhanh giải mã, gửi trả lại số đó một tin nhắn: (Xin hỏi, ai vậy?)
Tin nhắn trả lời lại rất nhanh, phía trên viết một đoạn thật dài: (Em là Kiều Kiều, anh Thịnh, anh không có lưu số của em sao?)
Kiều Kiều…………Tô Kiều Kiều sao?
Cố Lan San nhìn hai chữ này, đã cảm thấy đầu mình choáng váng đến mơ hồ.
Cô thân là phụ nữ có thai nên tư tưởng khác thường thích suy nghĩ lung tung, chính là nhìn qua cuộc đối thoại với nhau này mà kiên quyết thấy chút mờ ám.
Chỉ ba mươi giây, trong đầu Cố Lan San, liền xẹt qua rất nhiều khả năng, mỗi một kết quả cuối cùng của khả năng trên cơ bản đều giống nhau: Thịnh Thế sau lưng cô qua lại với những người phụ nữ khác.
Sau đó, bên tai Cố Lan San, liền nổi lên cuộc gặp gỡ ngày hôm qua ở trong quán coffee của mình và Triệu Lỵ với người phụ nữ lớn bụng đáng thương có chồng lạc lối bên ngoài, ngay sau đó liền nghĩ đến giấc mộng chiều hôm qua của mình.
Trong lòng Cố Lan San lập tức trống rỗng, bắt đầu nhanh chóng rơi xuống.
Cô ngơ ngác ngồi ở trước bàn máy vi tính, ngón tay giơ lên khoé miệng, từ từ cắn móng tay, nghĩ đến mình thời gian trước nhàm chán nên xem qua một bộ phim điện ảnh, là Châu Tấn và Triệu Vi diễn, tên là 《 Hoạ Bì 》.
Trong lòng Trần Khôn thật sự yêu Triệu Vi, nhưng hắn vẫn còn động tâm với Châu Tấn.
Đàn ông có thể trong lòng thích một người phụ nữ, nhưng thân thể đồng thời lại yêu nhiều người phụ nữ khác.
Liên tưởng của phụ nữ có thai thật sự rất lớn, nghĩ tới thôi, Cố Lan San đã cảm thấy chuyện thật sự là như thế rồi.
Huống chi, có lẽ lúc trước Tô Kiều Kiều và Thịnh Thế dây dưa với nhau không rõ…………
May nắm ngày hôm qua cô thấy người phụ nữ bụng to có chồng lạc lối ấy, còn có lòng sớm nghi ngờ, nghĩ tới mình giúp Thịnh Thế giải quyết thật tốt nhu cầu sinh lý, trong lòng cô ổn định lại rất nhiều.