Thực không dám đấu diếm, Cố Lan San thật rất hi vọng mình có cha.
Cô không cần cha cho cô tiền tài, cũng không cần cha có thể mang cho cô cuộc sống tốt đẹp bao nhiêu, chỉ là cô muốn một phần tình thương của cha mà thôi.
Không thể nghi ngờ, mấy cái lời kia của Sở Bằng thật sự đâm trúng góc mềm mại nhất trong lòng cô khiến cô thật thấy được, Sở Bằng yêu thương cô thế nào.
Ông đang nói cho cô biết, ông chỉ quan tâm con gái này, vì cô, ông có thể buông tha hiện tại tất cả tiền bạc cùng giàu có mà ông có.
Đây là lần đầu tiên từ trước đến nay cô đối mặt với tình yêu của người cha dành cho con gái mình.
Khi biết mình là con gái Sở Bằng đến bây giờ, đã qua mười ngày, cô một mực trốn tránh vấn đề này, nhưng bây giờ, nàng thật sự không thể chạy trốn tiếp mãi.
Cho nên, hiện tại cô rất muốn cùng Thịnh Thế nói một chút, cô cần Thịnh Thế cho cô lời khuyên.
Thịnh Thế thấy Cố Lan San thật lâu cũng không có lên tiếng, ánh mắt có chút mê ly, không biết nghĩ cái gì, đáy lòng của anh bỗng dưng có chút khẩn trương không hiểu nổi, mấy ngày này chuyện loạn thất bát tao quá nhiều, tình yêu của bọn họ lại quá tốt đẹp, nhưng kết quả lại như chưa từng kết thúc. Anh thật sợ cô đổi ý, không nhịn được nuốt nước miếng một cái, nhẹ giọng mở miệng, hỏi:
“Sở Sở, em nghĩ nói những gì?”
Cố Lan San hồi hồn, nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó hướng về phía Thịnh Thế nói:
“Nhị Thập, thật ra thì Sở Bằng là.....”
“Đông đông đông ————” ngoài cửa truyền đến một tràng tiếng gõ cửa, vừa vặn cắt đứt lời nói của Cố Lan San.
“Nhị Thập, bữa tiệc sắp bắt đầu, thay xong quần áo xong chưa!”
Ngoài cửa truyền đến tiếng Thịnh Ngữ.
Ánh mắt Thịnh Thế có chút nổi cáu nhìn ra cửa, vẫn không nhúc nhích, tiếp tục nhìn chằm chằm Cố Lan San, hỏi:
“Sở Sở, em muốn nói gì?”