Mục lục
Đoạt Hôn 101 Lần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh dọc theo viền áo lót của cô, từ từ đi tới vào mép ngực của cô, đầu ngón tay anh có thể cảm nhận được độ cứng của vòng thép trong áo lót.

Nụ hôn của anh, từ môi cô dần dần đi đến hai gò má, sau đó rơi vào cằm của cô, xương quai xanh thanh tú mà xinh đẹp, tay trượt vào phía trong áo lót của cô.

Thân thể của anh khẽ run lên, thời điểm tay của anh đặt lên nút gài áo lót, lưng của cô hơi cong lại một chút, để cho anh dễ dàng mở ra nút gài.

Trói buộc lập tức buông ra, tay của anh nhẹ nhàng chạm đến nơi mềm mại của cô mà vuốt ve qua lại, làm cho cô giống như một bãi nước, không có một chút sức lực nào, trong miệng khe khẽ rầm rì hai tiếng, hai chân từ bên hông của anh buông lỏng xuống, cánh tay của cô cũng không còn sức lực, dần dần muốn buông ra.

Anh nhanh chóng vươn hai tay ra, kéo lấy thân thể của cô, ấn vào trên vách ngăn, tránh để cho cô rơi xuống làm anh không thể tiếp tục.

Cố Lan San thở hổn hển theo sức lực của anh mà dựa sát vào phía sau, anh mạnh mẽ mà tách thân thể của cô ra, gắt gao dán sát phần nóng bỏng của mình vào bụng dưới của cô, dù bị ngăn cách bởi nhiều lớp quần áo, nhưng cô vẫn cảm nhận được cứng rắn của anh, cô theo bản năng lùi về phía sau, làm cho anh càng lúc càng dựa sát vào.

Thuận đường, anh hôn thật sâu lên môi của cô.

Anh vuốt ve tay cô càng lúc càng điên cuồng hơn.

Dục vọng của anh càng lúc càng thêm cấp bách, anh đẩy cô lên cao hơn một chút, kéo áo của cô lên, hai mắt anh đỏ ngầu nhìn chằm chằm phần bụng trắng tuyết của cô lộ ra, dùng lực đè cô lên vách ngăn, cúi đầu nghĩ muốn hôn đi.

Sau đó, toàn thân Cố Lan San bất chợt lung lay một cái, cô thấp giọng a một tiếng, cả người liền ngã ra phía sau, Thịnh Thế cũng bị cô kéo ngã xuống, trong quá trình ngã xuống, đầu óc Thịnh Thế có chút trì độn, tuy nhiên vẫn lật người, kéo Cố Lan San từ dưới kéo lên trên người mình, sau đó lưng của anh liền trùng trùng điệp điệp mà rơi xuống đất, kinh thiên địa chấn mà “Ầm” một tiếng, kế tiếp Thịnh Thế cảm giác được trên lưng truyền đến cảm giác đau đớn, trận đau đớn đó chưa để cho anh cảm nhận hết, anh lại cảm giác được nữa thân dưới của mình bị người ta hung hăng mà đụng một phen, đau đớn càng mạnh hơn, anh buồn bực mà rên lên một tiếng, đau đến hoa cả mắt.

Cố Lan San cũng không hiểu rõ được tình hình, cô chỉ cảm thấy cả người mình như bị ai đó đánh một vòng, liền rơi xuống một lòng ngực rắn chắc, bắp thịt trong lòng ngực rắn chắc kia, đâm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô có chút đau, cô hô nhỏ một tiếng, liền ngẩng đầu lên.

Lúc này Thịnh Thế, cũng là vẻ mặt mờ mịt mà mở mắt ra, chạm phải ánh mắt Cố Lan San, hai người liền sửng sốt một phen, có chút không rõ nguyên nhân quay đầu, nhìn hoàn cảnh xung quanh bọn họ.

Lò lửa trong phòng bao, đều được làm từ gỗ xưa ngăn cách vách ngăn, giữa vách ngăn được điêu khắc hai cung nữ xinh đẹp ở trong cung cổ đại.

Những cái bình phong này vốn được đặt trên mặt đất, nhưng bị Thịnh Thế vừa vặn khẩn cấp đẩy Cố Lan San lên, làm cả vách ngăn ngã trên mặt đất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK