“Cố Lan San, tôi thật không ngờ cô lại không biết xấu hổ như vậy mà giáo huấn tôi, chính cô đã làm ra chuyện xấu xa gì, lại còn cho là tôi không biết, cô đừng cho là tôi không biết, cô thích...”
“Vương Giai Di!” Bà Cố bỗng chặt đứt lời nói của Vương Giai Di, âm điệu đặc biệt nghiêm khắc!
Từ trước đến nay Vương Giai Di đối với người bác Cố này luôn nghe theo, lời định nói cũng hung hăng bị nghẹn trong cổ.
Bà Vương cùng bà Hàn vốn không biết chuyện gì xảy ra, trong khoảng thời gian ngăn có chút tò mò không nói được.
Nhưng mà cũng lúc khi tò mò không nói rõ được thì mẹ Thịnh đã không vui vẻ mở miệng: “Bà Vương, bà Cố, tôi không biết cô Vương nhà các người cùng Lan San nhà chúng tôi có mâu thuẫn bị nhưng mà Lan San đã là con dâu của tôi, bắt nạt thì cũng nên hỏi tôi một câu cho phép hay không cho phép chứ?”
Bác cả của Thịnh Thế cũng có chút mất hứng: “Bà Vương, bà Cố, tôi cảm thấy được các người nên quan tâm cô Vương hơn, quan hệ giữa mấy nhà chúng ta cũng không xấu, nhưng nếu con cháu các người vẫn tiếp tục gây sự thì đén lúc đó nếu thật có chuyện gì thì nhà họ Thịnh chúng tôi cũng xé rách mặt thôi, nhưng cũng là không tốt!”
Bà Vương mà mẹ kế của Vương Giai Di, cũng không tốt với Vương Giai Di lắm nhưng cũng chưa từng răn dạy Vương Giai Di qua, nghe nói như vậy thì cũng chỉ cười theo nói: “Bà cả Thịnh, bà hai Thịnh, vợ Thịnh, Giai Di làm ra chuyện gì với các người, tôi sẽ giải thích cho các người, tôi nhất định sẽ quản giáo con thật tốt!”
Bà Cố trực tiếp ngậm chặt miệng ngồi chỗ kia cùng Vương Giai Di, mở miệng nói: “Giai Di, con theo bác đi lên tầng!”
Vương Giai Di đặc biệt nghe lời đứng dậy.
Thịnh Thế được nghe một chuỗi mắng người kia của Cố Lan San làm cho thoải mái, đặc biệt còn bị cô kích thích mà dưới thân cũng theo đó, nghĩ nghĩ, cảm thấy khi việc này kết thúc, cũng cần có đoạn kết vì thế anh liền nắm tay Cố Lan San, cũng ưu nhã ung dung đứng dậy, mở miệng, rõ ràng dịu dàng tình cảm nhưng cũng mang khí thết chết người không đền mạng: “Sở Sở, quần áo trên người em anh càng nhìn càng thấy không vừa mắt! Nhanh chân, anh đưa em lên tầng, để thay quần áo đi!”
Vương Giai Di cũng mặc quần áo giống Cố Lan San nghe được như vậy thì liền nắm chặt tay, đi theo sau Cố Lan san mà lên tầng.
Mà Thịnh Thế cũng vòng tay qua eo Cố Lan San mà đưa cô lên tầng.
************
Đến khi ăn cơm trưa, người giúp việc trong biệt thự cũng đã dọn đồ ăn xong, tất cả mọi người đều ngồi xuống, bà Cố, Vương Giai Di, Thịnh Thế cùng Cố Lan San vẫn chưa xuống, Cố Ân Ân nghĩ một chút liền đứng lên nói: “Con lên tầng gọi bọn họ xuống ăn cơm nhé.”
Hàn Thành Trì cũng đứng lên theo, định cùng Cố Ân Ân lên tầng thì lại bị cô cười nhẹ ấn lại vào ghế: “Không sao đâu, một mình em đi cũng được rồi.”
“Vậy nhanh lên đấy.” Hàn Thành Trì cời cười với Cố Ân Ân, Cố Ân Ân liền trả lại cho anh một nụ cười tươi đáng yê, nhéo nhéo mặt anh ta mà liền xoay người, nhanh chóng lên tầng.
Bà Cố cùng Vương Giai Di ở tầng hai, cho nên trước tên Cố Ân Ân rẽ vào trước phòng ngủ chỗ bà Cố, cửa phòng cũng không khóa, Cố Ân Ân định đẩy cửa phòng ra thì liền nghe được âm thanh khóc lóc của Vương Giai Di truyền ra: “Bác, vì cái gì mà bác không cho cháu nói ra, người trong lòng Cố Lan San cái con tiện nhân kia vẫn là anh rể, nếu con nói ra, Thịnh Thế còn có người nhà họ Thịnh khẳng định sẽ không thiên vị cô ta như vậy rồi!”