Diệp Tư đứng một bên, nhìn sắc mặt Cố Lan San biến đổi không ngừng, có vài phần hơi lo lắng, giọng nói yếu ơt hô một tiếng: “Chị Cố?”
Cố Lan San hoàn hồn, hướng về phía Diệp Tư nhếch môi cười một cái, nụ cười có chút cứng ngắc, cô thể diện luôn tốt, hiện tại bị trở thành chuyện cười của nhiều người như thế, cô làm sao còn có thể ở nơi này ngốc tiếp đây?
Cô hạ mi mắt xuống, đặt ly rượu trên bàn, hướng về phía Diệp Tư nhàn nhạt nói: “Chị đi ra ngoài hóng mát một chút.”
Sau đó, Cố Lan San cũng không chờ Diệp Tư có phản ứng, cũng không quay đầu lại giày giẫm cao rót xuống ròi đi.
...
...
Thời điểm hiện tại vẫn còn sớm, xe chạy qua lại trên đường, dọc trên đường Cố Lan San không có mục đích bước đi.
Gió bấc lạnh thổi tới, cô rụt bả vai lại, lôi kéo áo khoác một phen, mím môi tiếp tục đi về phía trước.
Cửa kính của nhà hàng vẫn còn mở, ánh sáng đèn bên trong, rất nhiều nam nữ ra vào bên trong chọn đồ, trên mặt mỗi người đều nở nụ cười.
Thời điểm đi ngang qua quán lẩu, Cố Lan San ngẩng đầu, còn có thể nhìn thấy được người ăn cơm ở bên trong, tràn đầy hào hứng bàn tán này nọ.
Mỗi người bọn họ, đều là kết thành một đôi, vui vẻ hòa thuận như vậy, bạn bè tốt đẹp.
Cô cũng không biết rốt cuối mình đi bao xa, đi ngang qua một trường đại học, có rất nhiều sinh viên đại học, hợp thành một nhóm lớn, thảo luận đi nơi nào ăn cơm, ăn cơm xong đi nơi nào ca hát, đi qua bên người cô.
Cố Lan San dừng bước, quay đầu, nhìn đám người kia, sau đó nhớ tới, đã từ rất nhiều năm trước, cô cũng từng trải qua như vậy.
Thời điểm đó, cô, Thịnh Thế, Cố Ân Ân, Hàn Thành Trì, Hạ Phồn Hoa, Nam Sênh Ca, Qúy Lưu Niên, Triệu Lị, cũng là một nhóm người, sau khi ăn cơm xong, đi dọc theo con đường lớn.
Hàn Thành Trì ôm lấy Cố Ân Ân, đi ở phía sau, hai người cực kì nhàm chán, thỉnh thoảng còn có thể hôn môt nhau một phen.
Qúy Lưu Niên cùng Hạ Phồn Hoa kề vai sát cánh đi cùng một chỗ, đi theo phía sau là cô hai nhà họ Nam, nhỏ hơn bọn họ vài tuổi, vểnh môi la hét anh Hạ, anh Hạ...
Triệu Lị lấy di động, nghe nhạc, thỉnh thoảng ngâm nga hai câu.
Mà cô cùng Thịnh Thế đi tuốt ở đằng trước, miệng Thịnh Thế hèn hạ, chọc giận cô không vui, cô liền nhào đến đánh anh, anh bỏ chạy, cô ở phía sau la hét mãnh liệt, Nhị Thập, anh đứng lại đó cho em, sao đó liền liều mạng đuổi theo.
Khi đó, bọn họ cũng còn rất trẻ, không có nói chuyện cưới hỏi, còn hướng vào trong nhà vươn tay, cơm dâng tới miệng.
Khi đó, bọn họ cũng rất trong sáng, không có quá nhiều suy nghĩ, đối với bạn bè người yêu vô cùng chân thành, sẽ không phản bội.
Khi đó, bọn họ đều cảm thấy, bọn họ sẽ như vậy một mực đi tiếp, mặc kệ trời nam biển bắc, núi đao biển lửa, cũng sẽ xông tới, mãi cho đến khi chết bọn họ mới chia lìa.
Nhưng... khi đó, cũng chỉ là khi đó.
Khi lớn lên, mọi người cũng sẽ dần dần thay đổi, tình yêu của hai người ban đầu thì chia tay, bạn bè thân thiết ban đầu cũng tan biến, tình cảm trong sáng ban đầu cũng nhiễm bẩn
Không biết, khi đêm khuya yên tĩnh, Hàn Thành Trì đứng trên con đường lớn, một thân một mình bước đi, bỏ xuống vinh quang chói lọi, còn có thể nhớ tới những thứ đơn thuần kia không?