Mục lục
Đoạt Hôn 101 Lần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe nói đã ly hôn, vậy mà lại ở chung với chồng cũ. Không biết là dùng thủ đoạn dụ dỗ thế nào mà khiến cả chồng cũ mê đắm đến điên đảo thần hồn." 

"Vẻ ngoài rất đẹp, nhưng mà mấy năm nay gái đẹp ngoài đường nhiều không thiếu, chẳng biết có phải là đi phẫu thuật thẩm mỹ hay không." 

...

Những người đó cô một câu tôi một câu, nói nhỏ không nhỏ, nói lớn không lớn, nhưng Cố Lan San đều nghe rất rõ ràng. 

Cố Lan San nghiêng đầu, nhìn thoáng qua đám người đang bà tám. Vương Giai Di vẫn im lặng, không nói gì. 

Tay cầm ly rượu, Vương Giai Di đứng đó với dáng vẻ kiêu ngạo, cằm nghểnh lên, nhìn thẳng vào Cố Lan San, ánh mắt tràn đầy ý cười khinh miệt. Dường như cô ta muốn nói với cô rằng chuyện này là do cô ta nói, cô có năng lực gì mà làm khó dễ được cô ta! 

Cố Lan San nghĩ thầm, Vương Giai Di quả là thông minh, học được chiêu mượn đao giết người này.

Chỉ là từ trước đến nay, Cố Lan San không phải trái hồng mềm. Cô nhường nhịn một hai lần là vì Thịnh Thế, suýt nữa thì bại trận trong tay đối phương, lại do Vương Giai Di nắm được điểm yếu, lúc nào cũng muốn uy hiếp cô. 

Nhưng bây giờ khác ngày xưa. Vì vậy, Cố Lan San đảo nhẹ ánh mắt, nhếch môi một cái, lấy di động trong túi xách ra, giả vờ như đang gọi điện thoại, sau đó thì đặt di dộng kề sát tai, gằn từng tiếng. Giọng của cô cao không cao, thấp không thấp, từng chữ đều truyền vào tai những người "cần nghe" rất rõ ràng. 

"Trên thế giới này, người dám làm mà không dám nhận quả là không ít, mắng người ta rồi sợ hãi rụt rè, không dám lộ mặt. Chuyện này còn chưa tính là gì đâu. Buồn cười nhất là đám người hùa theo, chẳng biết cái việc gì cả. Chẳng biết trong đầu họ là óc heo hay óc người mà cái tâm đố kỵ nó lớn đến thế nữa? Thấy người ta đẹp thì nói người ta đi phẫu thuật thẩm mỹ, không biết là có phải họ cũng từng phẫu thuật hay không mà biết hay như vậy đấy?" Cố Lan San ngừng một chút, nhìn qua Vương Giai Di rồi nói tiếp, "Đáng tiếc, vốn dĩ đã là óc heo rồi mà người khác còn tìm tới, chỉ sợ cả đám đều là óc heo!" 

Nói xong những lời này, Cố Lan San cất di động vào túi, khóe môi cong lên. Cô nhìn đám con gái trước mặt. Tuổi tác còn nhỏ, mới bước chân ra ngoài xã hội, người nào cũng là hòn ngọc quý trong tay mẹ cha. Bị Cố Lan San chỉ cây dâu mà mắng cây hòe như vậy, cả đám giận dữ, nóng lòng đến mức muốn nhào lên ăn thua đủ với cô.  

Trái lại, Cố Lan San cảm thấy rất khoái trá. Cô ngẩng cằm, nhìn Vương Giai Di, trông qua thì giống như muốn thức tỉnh người đối diện, thật ra là đang diễu võ dương oai, muốn người chết không còn mạng, "Phải rồi, tự mình khơi chuyện lên để trêu chọc, tốt nhất bây giờ nên tự mình rút lui. Nếu những người này dám tiến lên, đụng tới tôi một phân nào, tôi nghĩ... thứ cô phải chịu, chỉ sợ không đơn giản là một cái tát!" 

Nói xong, Cố Lan San không thèm quay đầu lại. Cô bước đi một cách thong thả trên đôi giày cao gót của mình. 

Đám con gái còn trẻ bị Cố Lan San mắng "Đầu óc heo" giận dữ vô cùng, muốn xông lên. 

Vương Giai Di giận mà không dám nói ra, khuôn mặt vẫn giữ nụ cười như trước. Cô ta trấn an từng cô gái một. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK