Cố Lan San ăn cơm xong trực tiếp đi ra khỏi Lâu Ngoại Lâu, hướng Đoạn Kiều đi, lúc đi ngang qua Đoạn Kiều, cô cố ý tìm một người giúp mình chụp ảnh, ảnh lưu niệm, ngay sau đó đi Tô Đê Bạch Đê, sau đó ngồi xe đi tháp Lôi Phong ngắm cảnh.
Sau khi tháp Lôi Phong hiện ra, Cố Lan San cố ý vừa ngồi xe vừa tìm thuyền nhỏ, cô muốn chèo thuyền du ngoạn Tây Hồ.
Đợi đến lúc Cố Lan San chơi hết mỗi thứ một chút thì đã gần chạng vạng tối, Cố Lan San ngồi ở cái ghế gỗ bên cạnh Tây Hồ, ngắm cảnh, nhìn người, mãi cho đến bảy giờ tối, cô mới đón một chiếc xe, trở về khách sạn, lúc ở trên lầu trở về phòng rồi cô đến nhà hàng cơm buffett ăn tối tại tầng ba của khách sạn.
Ngày thứ ba Cố Lan San tùy ý đi dạo một chút ở Hàng Châu, sáng sớm ngày thứ tư cô ngồi xe đi Ô Trấn, cô ở lại Ô Trấn một đêm, rồi lại đi Tây Đường, đại khái qua ba bốn ngày Cố Lan San đi từ Tây Đường đến Thượng Hải.
Lúc đến Thượng Hải là bốn giờ chiều, Cố Lan San tìm một khách sạn, lúc cô ra cửa đón xe taxi lại phát hiện ví tiền của mình không thấy, trong lòng cô cả kinh liền đem đồ trong túi lục soát cẩn thận một lần, cô vẫn không tìm được nên trở về quán rượu nhưng vẫn không tìm thấy, Cố Lan San đã gấp đến độ xoay vòng, cô đi xuống lầu, chạy đến trước sảnh để hỏi xem có ai nhặt được ví tiền của mình không, thì cô đã thấy ở trước sảnh có một người cầm ví tiền của mình đang đứng nói chuyện với cô gái đứng ở Đại Sảnh, Cố Lan San vội vàng chạy đến: “Đây là ví tiền của tôi.”
Người cầm ví của cô quay đầu lại, Cố Lan San trợn to hai mắt, nói: “Là ông?”
Sở Bằng thấy là Cố Lan San cũng có chút kinh ngạc, sau đó liền cười nói: “Thật là đúng dịp.”
Tiếp đến, ông nhìn ví tiền trong tay của mình một chút nói: “Đây là của cô à?”
Cố Lan San gật đầu một cái, Sở Bằng đưa ví tiền để lại trong lòng bàn tay cô: “Cô kiểm tra một chút, xem một chút xem có bị mất đồ gì hay không, tôi nhặt được nó trong thang máy.”
“Cảm ơn.” Cố Lan San nhận lấy chiếc ví, mở ra, nhìn đơn giản một chút, cô phát hiện thẻ căn cước vẫn còn liền cười đem ví tiền để vào trong túi đeo sau lưng: “Sao ông lại ở chỗ này?”
“Đi công tác.” Tính tình của Sở Bằng rất tốt trả lời.
Cố Lan San lập tức không biết phải nói tiếp như thế nào nữa, cô chỉ cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi, thậm chí ngay cả việc liên tiếp ba lần gặp phải Chủ tịch tập đoàn Bắc Dương này, quá mức là có duyên phận nha, giống như là diễn phim truyền hình vậy, nghĩ tới đây Cố Lan San bật cười.
Sở Bằng nhìn cô cười, trong mắt ông chợt thoáng nghi ngờ, Cố Lan San lên tiếng giải thích: “Tôi cảm thấy chúng ta thật là có duyên phận.”
Sở Bằng gật đầu một cái, nói: “Là duyên phận tốt, chỉ là đến bây giờ tôi cũng chưa biết tên của cô.”
Cố Lan San có chút ngượng ngùng cười cười, nói: “Ngại quá, hai lần trước tôi có chút mạo muội.” Sau đó, Cố Lan San đưa tay ra, thoải mái tiếp tục mở miệng: “Tôi là Cố Lan San, rất hân hạnh được biết chú, chú Sở.”