Cố Ân Ân vẫn khóc, cô cho rằng nước mắt của mình đã chảy khô, trong lúc bất chợt thấy Hàn Thành Trì gọi điện thoại tới, ngay lập tức, nước mắt của cô lập tức hoặc như vỡ đê, ào ào chảy ra. Tay cô chỉ run rẩy nghe điện thoại, giọng điệu rất kích động: “Thành Trì?”
“Ừ.” Trong điện thoại, Hàn Thành Trì nói rất ít, chỉ trả lời một câu. Đúng là giọng nói của anh, trái tim lơ lửng của Cố Ân Ân lúc này mới trở về trong bụng. Cô lập tức khóc thành tiếng, Hàn Thành Trì ở đầu điện thoại bên kia, từ đầu đến cuối không nói. Một lát sau, Cố Ân Ân mới ngừng khóc, đáy lòng vốn đầy lo lắng, trong nháy mắt biến thành tức giận không thể ức chế: “Thành Trì, làm sao anh có thể như vậy! Anh biết không biết anh khiến em sợ muốn chết không! Sao anh không nói tiếng nào, nói đi là đi, cái gì cũng không nói cho em biết, còn tắt máy, anh có biết em lo lắng nhiều như thế nào không? Thành Trì, một ngày một đêm em đều ở đây tìm anh, anh biết hay không biết? Thành Trì......” Cố Ân Ân trách móc xong, lại tự nhiên khóc, vào giờ phút này, cô nghĩ lại vẫn còn thấy sợ, có cảm giác như tìm được đường sống trong chỗ chết.
Hàn Thành Trì vẫn không lên tiếng, chỉ là lẳng lặng nghe Cố Ân Ân mắng, mãi cho đến khi Cố Ân Ân mắng đủ rồi, cuối cùng chỉ còn lại tiếng khóc, anh mới nhàn nhạt mở miệng: “Ân Ân, anh vào nhà hàng lần trước em hẹn Lan San vào, em lại tới đây đi.”
.........
Mấy người Thịnh Thế, Cố Lan San, Cố Ân Ân và Hạ Phồn Hoa cùng đi.
Lúc bọn họ đến, Hàn Thành Trì đã ngồi ở quán trà chờ bọn họ.
Cố Ân Ân là người đầu tiên vọt vào trong phòng, cô đẩy cửa ra, thấy Hàn Thành Trì vẫn mặc áo sơ mi trắng, quần Tây ngày hôm qua. Thoạt nhìn áo sơ mi trắng hơi nhăn nhưng vẫn rất sạch sẽ, tóc của anh hơi rối, nhưng mặt rất sạch sẽ, toàn thân vẫn dịu dàng an tĩnh trước sau như một. Nghe thấy tiếng cửa đẩy ra, anh liền quay đầu, lúc thấy Cố Ân Ân, anh nhìn lên, chậm rãi cười cười, sau đó lên tiếng: “Ân Ân, em đã đến rồi.”
Anh vừa dứt lời, liền thấy Thịnh Thế, Cố Lan San và Hạ Phồn Hoa sau lưng Cố Ân Ân, vẻ mặt anh cũng không biến đổi nhiều, tiếp tục mở miệng cười: “Nhị Thập, Hoa Tử, Lan San, mọi người cũng ở đây à!”
Giọng điệu anh rất ổn định, nghiễm nhiên cũng không phải nghiêm trọng như lời Cố Ân Ân nói.
Trái tim Hạ Phồn Hoa lơ lửng đã đặt xuống, đi vào trong phòng đã được bao, ngồi xuống, rót cho mình một ly trà, một hơi uống cạn: “Thành Trì, cậu biết không, tôi sắp bị Ân Ân nhà các cậu, cô ấy kéo tôi cả đêm, nhất định nói rằng cậu xảy ra chuyện!”