Lúc này Cố Ân Ân mới nhận lấy, ngón tay cô hơi run rẩy, cô lấy hết dũng khí mới mở hộp gấm ra, bên trong là một sợi dây chuyền hiệu Cartier có viên kim cương màu hồng rất lớn, giá trị tất nhiên không cần phải nói.
Hàn Thành Trì lái xe, liếc mắt nhìn Cố Ân Ân thông qua kính chiếu hậu, nhìn đến sợi dây chuyển trong hộp gấm cô cầm, sau đó lặng lẽ rũ mắt nói: “Năm mới vui vẻ.”
Cố Ân Ân “ừ” một tiếng, biết đây là quà năm mới Hàn Thành Trì mua cho cô, đột nhiên cô cúi đầu thấp xuống, nghĩ tới năm mới, cũng chỉ khi nhà họ Lộ ăn cơm tất niên lúc giao thừa thì Lộ Nhất Phàm mới xuất hiện một đêm đó sau đó lại không thấy bóng người, càng đừng nói đến chuyện mua quà tặng cho cô. lqđ
Thời gian cô sinh non nằm viện, Lộ Nhất Phàm có tới bệnh viện nhìn cô nhưng đợi đến khi cô vừa xuất viện thì anh ta lại qua lại với oanh oanh yến yến của anh ta ở bên ngoài.
Thật ra thì cô đã lấy được thứ cô muốn.
Trải qua cuộc sống giàu sang không cần lo lắng chuyện tiền bạc, nhưng cô lại cảm thấy cuộc sống như vậy không tốt như trong tưởng tượng của cô, lúc đầu cô sợ đi theo Hàn Thành Trì trải qua cuộc sống khổ cực, nhưng bây giờ cô lại cảm thấy cuộc sống khổ cực cũng còn tốt hơn hiện tại nhiều.
Bên trong xe lại trở nên yên tĩnh, Hàn Thành Trì lái xe, ánh mắt sâu thẳm, không biết anh đang nghĩ cái gì.
Cố Ân Ân cầm quà năm mới Hàn Thành Trì tặng cho cô trong tay, nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc thấy quán bar thì trong lúc bất chợt như nhớ ra điều gì đó, cô lên tiếng nói: “Thành Trì, dừng xe đi, hôm nay em muốn ở khách sạn.”
Hàn Thành Trì nghiêng đầu nhìn Cố Ân Ân, trong mắt có phần đánh giá nhưng cuối cùng anh vẫn không nói gì cũng không hỏi, chỉ tìm một chỗ đậu xe ở ven đường, dừng xe lại.
Cố Ân Ân chọn "phòng tổng thống", một đêm gần năm con số, Hàn Thành Trì vốn muốn trả tiền giúp cô nhưng cô lại móc ra chi phiếu của Lộ Nhất Phàm giành thanh toán trước, lúc quét thẻ không chút nương tay.
Cố Ân Ân ký xong, liếc mắt nhìn số phòng của mình rồi lập tức đi đến thang máy.
Lúc vào thang máy, Cố Ân Ân nhìn Hàn Thành Trì hỏi: “Có muốn đi lên ngồi một chút hay không?”
Hàn Thành Trì nhíu mày suy nghĩ trong chút sau đó không từ chối mà đi theo Cố Ân Ân lên lầu.
Quả nhiên là "phòng tổng thống", cảnh đêm đẹp không thể nói nên lời.
Cố Ân Ân cởi giày cao gót đi chân không tới cửa sổ sát đất nhìn ánh đèn đêm sáng lấp lánh bên ngoài.
Hàn Thành Trì theo thói quen cúi người nhặt giày cao gót mà Cố Ân Ân ném đông một chiếc tây một chiếc lên để ngay ngắn lên trên kệ giày trong phòng, lại cầm một đôi dép lê đi tới cạnh Cố Ân Ân, khẽ cúi người đặt đôi dép lê trước chân của Cố Ân Ân: “Mang dép vào, coi chừng bị lạnh.”
Cố Ân Ân nhìn đôi dép chỉ có một màu trắng dưới chân, làm sao cũng không thể nhấc chân nổi, trong mắt cô lập tức tràn đầy nước mắt.
Hàn Thành Trì nhìn Cố Ân Ân đứng đó không nhúc nhích, anh nhíu mày, cuối cùng thở dài một cái sau đó cúi người nắm cổ chân của cô, muốn tự mình giúp cô mang dép vào.
Lúc tay anh vừa chạm vào cổ chân cô, mặc dù cách một lớp vải, nhưng Cố Ân Ân vẫn khẽ run lên, sau đó nuốt nước miếng hỏi: “Thành Trì, tại sao anh phải làm như vậy?”
Ban đầu là cô bỏ rơi anh không chút lưu tình, anh không hận cô sao?