Vừa nói, Cố Lan San vừa định kéo tay mình ra, nhưng Thịnh Thế lại dùng sức nắm lấy cổ tay Cố Lan San, vẫn canh chừng mắt cô như cũ, vẫn rất nghiêm túc như cũ nói: “Sở Sở, anh hiểu rất rõ em sẽ giúp anh thay quần áo, nhưng mà anh lại không phải có ý này, em biết, em trước kia cũng không từng làm như thế, anh là đang hỏi em thứ này…Em có biết hay không, em làm như thế này, đại biểu cho cái gì? Sở Sở, anh chờ em trở về, anh cũng thích em, nhưng mà anh lại muốn nói là, nếu như em mười phần chưa xác nhận trở về bên cạnh anh, như vậy, em đừng cho anh hy vọng.”
Cố Lan San nhíu nhíu mày, cô chỉ muốn để cho anh cảm nhận được cô đối với anh là quan tâm nha, nên mới học những chuyện này từ những người phụ nữ khác, tại sao anh lại có thể kéo ra nhiều đạo lý lớn khác cho cô như vậy?
Chẳng lẽ anh không cảm thấy bọn họ bây giờ ở chung rất tốt đẹp sao?
Cô giống như là một người vợ, anh giống như một người chồng.
Làm gì mà anh lại sát phong cảnh cắt đứt những thứ tốt đẹp như thế này?
Hơn nữa cho tới bây giờ cô cũng không biết, phục vụ người đàn ông mình thích như vậy, thế nhưng cũng là một loại hưởng thụ, một niềm hạnh phúc.
Cố Lan San chép miệng, có chút không vui, cô rút tay mình từ trong tay của Thịnh Thế ra, sau đó hướng về Thịnh Thế, nói: “Vậy em không làm, chính anh tự làm đi.”
Thịnh Thế thấy Cố Lan San mất hứng, liền lên tiếng giải thích: “Sở Sở, anh không phải như em nghĩ, anh rất hưởng thụ những cái em đối với anh này, nhưng mà anh lại càng muốn xác nhận trước, anh thấp thỏm lo âu, anh sợ nhất, cái người này cho anh ngọt ngào, dẫn anh đến thiên đường, sau đó lại đẩy anh xuống địa ngục.”
“Được, vậy em đi ngay bây giờ.” Đôi mắt đen láy của Cố Lan San nhìn Thịnh Thế, không hề có chút do dự nào trả lời.
Thịnh Thế lập tức cứng họng.
Cố Lan San xoay người, hướng về phía cửa phòng ngủ mà đi.
Ánh mắt của Thịnh Thế từng chút từng chút ảm đạm dần.
Từ đầu đến cuối anh không có nói tiếng nào, cứ như vậy nhìn bóng lưng Cố Lan San, từng chút từng chút xa dần tầm mắt của mình.
Cố Lan San đưa lưng về phía Thịnh Thế, trong lòng lặng lẽ đếm, một, hai, ba…….. Đến lúc đếm đến số mười, rốt cuộc Thịnh Thế nuốt nước miếng một cái, hướng về phía bóng lưng Cố Lan San, mở miệng: “Hàn Thành Trì tốt như vậy sao? Em không thể không thích hắn ư?”
Cố Lan San đưa lưng về phía Thịnh Thế vểnh môi, cô cũng biết, khẳng định là anh không thể bỏ được cô.
Sau ba giây khi lời anh vừa nói dứt, cô mới ngừng bước chân, sau đó thu lại nụ cười nơi khoé môi, từ từ quay đầu, cách một khoảng, nhìn ánh mắt của Thịnh Thế, trả lời Thịnh Thế một cách đúng lý hợp tình: “Cố Lan San tốt như vậy sao? Anh không thể không thích cô ấy?”
Lại một lần nữa Thịnh Thế bị Cố Lan San chặn cứng họng.
Đúng vậy nha, cô trả lời thật đúng, đâm thẳng tắp vào tim anh.
Cố Lan San tốt như vậy sao? Tại sao anh không thể không thích cô?
Hàn Thành Trì cảm thấy trong lòng rất mất mác, hắn hướng về phía Cố Lan San gật đầu một cái, sau đó lặng lẽ xoay người.
(Lovenoo1510: Đoạn này ta nghĩ tác giả bị nhầm lẫn, nhưng vì bản gốc là vậy nên ta không có xoá nha.)
Thịnh Thế cảm thấy trong lòng rất mất mác, hắn hướng về phía Cố Lan San gật đầu một cái, sau đó lặng lẽ xoay người.
Nếu cô đi, thì đi đi, anh giống như trước kia, anh đi, cô không tiễn.
Chỉ cần cô muốn trở lại, bất kể là thời gian có biến đổi thế nào, anh cũng sẽ đợi.
Cố Lan San nhìn Thịnh Thế cô đơn, suýt chút nữa bật cười, đôi mắt đen nhánh của cô đảo quanh một vòng, sau đó rón rén đi tới sau lưng Thịnh Thế.
Bên trong nhà hoàn toàn yên tĩnh, qua một hồi rất lâu, Thịnh Thế cho là Cố Lan San đã đi rồi, cả người suy sụp yếu đuối xoay người, sau đó cổ của anh lập tức bị người ôm, đem đầu của anh đè xuống, theo sát phía sau là đôi môi ấm áp quen thuộc dán vào………