Cố phu nhân sao lại không nhìn ra Thịnh Thế là bởi vì bà nói như vậy, cố ý ném bài thắng của mình lên bàn!
Nhưng là Thịnh Thế nói như vậy, Cố phu nhân lại không thể không nói Thịnh Thế thắng bà, chỉ có thể áp chế một chút bất mãn này xuống đáy lòng, cười nói: “Nhị Thập vận may thật là tốt! Không thể cùng Nhị Thập chơi được, mỗi lần chơi, thì mỗi lần đều là cậu thắng tiền!”
Thịnh Thế nghiêng đầu nhìn Cố Lan San, ánh mắt lóe lóe, không ai biết rốt cuộc anh suy nghĩ gì, nghe thấy lời nói của Cố phu nhân, liền chậm rãi đưa ánh mắt đến treen mặt Cố phu nhân, trên mặt mang theo mỉm cười, thanh âm có chút trầm trầm, rất dễ nghe, nhưng lời nói nói ra, lại làm cho trong lòng người ta thêm buồn bực: “Cố phu nhân, Cố gia bây giờ không khó khăn đến nỗi trông chờ vào người con rể như tôi đây chứ? Nếu không, chúng ta trước đem tiền này thanh toán?”
Những người khác đều đang chơi mạt chược, vừa nói chuyện phiếm vừa cũng đã quên rồi.
Cho nên, Cố Ân Ân và Hàn Thành Trì chỉ cho là Thịnh Thế đang nói giỡn.
Nhưng là, Cố phu nhân lời nói đã nói ra, tự nhiên sẽ không quên.
Bà vừa mới cố ý nói rằng” Lan San chính là có phúc tám đời mới gả cho Nhị Thập, Lan San tuy rằng không phải là con gái ruột của Cố gia chúng tôi, nhưng cũng đã được chúng tôi nuô dưỡng nhiều năm như vậy, tương lai nếu chúng tôi có khó khăn, còn không phải là trông cậy vào sự hỗ trợ của Nhị Thập sao!”, thật không ngờ, thế nhưng bị Thịnh Thế không nặng không nhẹ phản kích lại.
Cố phu nhân trong lòng có chút buồn bực, càng thêm chán ghét Cố Lan San, cũng không biết con tiểu tiện nhân kia rốt cuộc cho Thịnh Thế ăn thuốc mê gì, bắt đầu từ cao trung, liền khắp nơi hướng về phía cô ta!
Cố phu nhân trong lòng tức giận muốn chết, trên mặt lại vẫn như cũ lộ vẻ tươi cười lễ độ, quay đầu bảo người làm đi lấy chi phiếu, vẫn không quên nói đùa: “Nhị Thập cũng thật là được, tiền một lần thắng cũng đủ cho hai lần Lan San thua.”
“A? Phải không?” Thịnh Thế giả bộ bộ dáng không biết, nghĩ nghĩ, nói: “Vậy đúng lúc, Cố phu nhân liền trừ tiền Sở Sở thua, đem tiền còn lại đưa cho tôi đi.”
Cố phu nhân vốn cầm chi phiếu điền số, bây giờ nghe thấy lời nói như vậy, dễ tính một chút, viết xuống số tiền cho Thịnh Thế.
Thịnh Thế chậm rãi tiếp nhận chi phiếu, còn cố ý nhìn thoáng qua, mới đặt vào góc bàn mạt chược.
Tiếp tục xáo bài, sờ bài, mọi người đánh hai ván, tự nhiên bất đồng nói, đều là Thịnh Thế liên tiếp thắng, hơn nữa mỗi lần đều là thắng tiền của Cố phu nhân.
Không thể không thừa nhận rằng, Thịnh Thế vận khí quá tốt đi.
Thời điểm ván thứ ba, Thịnh Thế cũng không biết là sai sót ở đâu, bài vẫn là không tốt, thua Cố phu nhân một ván.
Thịnh Thế ký chi phiếu cho Cố phu nhân, giao lại.
Cố phu nhân thật vất vả thắng một lần, cảm thấy vận khí chuyển mình, đặc biệt chờ đến ván thứ tư.
Nhưng là, Thịnh Thế người này đê tiện nhất, chính là liên tục thắng tiền người khác ba ván liền, ván thứ tư cố ý thua người ta, làm cho người ta cho là vận khí xoay chuyển, khi tâm tình tốt, anh ta lại quyết định không chơi nữa.
Thịnh Thế lười nhác khoát tay áo, đứng lên, nói: “Không chơi nữa, có chút đói bụng, còn không có nấu cơm chiều sao?”
Thịnh Thế nhắc như vậy, một người làm lập tức đi vào phòng bếp, sau đó vội vàng bận bịu lại quay trở về, nói: “Cố phu nhân, nhà bếp đã làm xong cơm, mọi người có thể vào ăn cơm.”
Thịnh Thế lập tức kéo theo Cố Ân Ân, đương nhiên vẫn không quên cầm theo chi phiếu, quên đi dự tính ban đầu, giơ giơ lên với Cố Lan San, nói: “ Tiền thắng này, ngày mai vừa đúng có thể đưa Sở Sở đi mua quần áo!”