Cố Lan San vội vàng vén chăn lên, chân mới vừa để xuống đất, cô liền nhìn thấy khắp cả người mình đều là dấu vết hồng hồng ái muội, từng cảnh xảy ra tối qua hiện lên ở trong đầu của cô, giống như cuốn phim chầm chậm chiếu lại, từng việc được nhớ lại.
Đầu óc của cô đột nhiên tỉnh táo đến cực hạn.
Thế mà cô lại lên giường cùng Thịnh Thế.
…
…
Thịnh Thế lái ô tô đến quán cháo mà Cố Lan San thích nhất, mua cho cô một phần cháo hải sản nóng hổi.
Lúc trở lại, thuận tiện bật lớn máy sưởi trong xe, tốc độ xe đi rất nhanh, anh chỉ sợ chạy tới khách sạn, cháo sẽ nguội.
Thịnh Thế đậu xe lung tung ở ven đường, đem áo khoác của mình lấy xuống, bọc lại cháo mới xuống xe, vào khách sạn.
Anh vào thang máy, dọc theo đường đi, cửa thang máy vừa mở ra anh cũng vội vàng chờ cửa mở là hướng về phía phòng kia đi tới, đến cửa, động tác đi vào của anh rất chậm và nhẹ nhàng, anh rón rén lấy thẻ mở cửa phòng, cẩn thận đẩy ra, cố gắng tận lực đến cảnh giới không có tiếng động nào, bước vào bên trong phòng.
Anh giơ cháo lên, nhẹ nhàng đặt ở bàn trà trong phòng khách, lúc này mới rón rén đi đến gần phòng ngủ.
Lúc anh chia tay, cửa phòng ngủ cũng không có khoá, chỉ nhẹ nhàng đóng, anh sợ mình làm cô tỉnh giấc, cho nên động tác rất yên tĩnh, khi khoảng cách giữa anh và phòng ngủ còn một mét, anh đã nghe thấy một giọng nữ lười biếng từ phòng ngủ truyền đến.
“Anh Thành Trì sao? Anh ấy thế nào ạ?”
Thịnh Thế nghe đến cái tên này, bước chân của anh đứng tại chỗ.
Thật ra thì anh cũng biết, nghe lén người khác nói chuyện điện thoại là hành động rất không có đạo đức, thế nhưng anh vẫn không có đạo đức nghe tiếp.
Cú điện thoại này, thời gian cũng không lâu, lời nói của Cố Lan San cũng không nhiều, cả câu chuyện chỉ duy nhất có một đề tài, đều vây quanh Hàn Thành Trì: Bác Hàn, bác yên tâm đi, anh Thành Trì rất thông minh mà, hơn nữa còn thận trọng, làm chuyện gì cũng chững chạc, anh ấy nhất định sẽ thành công, sẽ không để cho bác trải qua những ngày cực khổ như này nữa.
Nhất thời, như có một chậu nước lạnh, để ở trên đầu Thịnh Thế, nhẫn tâm ụp thẳng xuống, làm cả người anh hoàn toàn tỉnh táo.
Lý trí và tinh thần, hoàn toàn trở về.
Lúc này anh mới ý thức được, rốt cuộc mình đã ở nơi này trong toàn bộ mười hai giờ, đã làm một vài việc.
Rõ ràng anh đang đưa cô về nhà, cả hai vẫn rất lý tính, nhưng cô nam quả nữ ở chung trong một chiếc xe, cuối cùng anh không thể khắc chế được mình, cứ như vậy ở trong xe, cùng cô lật chuyển mây mưa.
Sau đó anh hoàn toàn triệt để trầm luân.
Cảm giác an ổn nhất của anh khi ngủ là ôm cô.
Thậm chí sau khi tỉnh lại, tâm tình còn sung sướng quấn lấy cô triền miên một trận.
Khi đó, anh thật sự cảm giác mình rất hạnh phúc.
Cho tới bây giờ anh đối với Cố Lan San đều như vậy, cô chỉ đối tốt với anh một chút, thì anh đối với cô đã hoàn toàn không có lực chiến đấu, ngàn ý trăm thuận không oán không hối.
Cho nên, anh từ trong chăn ấm áo bò dậy, chạy hơn nửa Bắc Kinh, chỉ vì mua cho cô một phần cháo cô thích quay lại.
Nhưng, lời nói vừa rồi của cô trong điện thoại, hoàn toàn gõ cho đầu anh tỉnh táo.
Thịnh Thế cảm giác tâm tình mình bây giờ khó có thể hình dung, anh nghĩ tới tối qua Cố Lan San đối mặt với sự trêu trọc và xâm nhập của mình không có bất kỳ phản kháng nào