Mục lục
Đoạt Hôn 101 Lần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Thu Lệ

Cô gái ấy, khi anh ta giàu sang phú quý thì yêu anh, khi anh ta nghèo rớt mồng tơi đã giúp đỡ anh.

Anh ta không biết đó có phải là yêu không, nhưng sau khi anh ta càng ngày càng có tiền, đứng trên điểm cao nhất của tòa nhà thần thoại, trong đêm khuya, một mình anh ta bưng ly rượu đỏ đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn muôn vàn đèn đuốc, hưởng thụ cô quạnh của thành công do bản thân mình mang lại, lúc nào cũng sẽ nhớ tới cô như kỳ tích.

Loại nhớ nhung đó giống như côn trùng, cắn nuốt tim anh ta từng chút từng chút một, cắn nuốt cả mục tiêu là Cố Ân Ân mà anh ta cho rằng mình sẽ theo đuổi cả đời, lại phát hiện mục tiêu này đụng phải Cố Lan San, có vẻ không quan trọng như vậy.

Anh ta càng có tiền, càng không cảm giác được ấm lạnh của tình người, nhưng chỉ riêng nhớ tới Cố Lan San, nhớ tới cô gái đã giúp mẹ anh ta nấu cơm, giặt quần áo trong ngày đông giá rét, anh ta sẽ cảm thấy rất ấm áp mà không thể nào giải thích được.

Đã trải qua cuộc sống lên lên xuống xuống, sinh ly tử biệt, anh ta đã sớm không còn là một Hàn Thành Trì tốt đẹp đó nữa, nhưng trong lòng của anh ta lại vĩnh viễn ẩn giấu một hình ảnh tốt đẹp đó chính là Cố Lan San.

...

...

Cố Lan San vào bệnh viện, cũng không đi thẳng đến phòng bệnh của Thịnh Thế, mà đi vào toilet ở tầng một trước.

Cô đứng trước chiếc gương thật to, mở vòi hoa sen, vốc nước lạnh như băng vào mặt mình, sau đó mạnh mẽ ép nước mắt vào trong.

Nước lạnh khiến mặt cô có chút khó chịu, cô vịn hai tay vào bồn rửa mặt, ánh mắt trầm trầm nhìn chằm chằm bản thân mình trong gương, trên gương mặt có nước chảy từng giọt.

Đáy lòng của cô, từ từ quấn thành một mớ bòng bong.

Một câu nói của Hàn Thành Trì đã làm tỉnh người trong mộng, cô chỉ lo vì mình yêu Thịnh Thế mà kích động khẩn trương, nhưng chưa bao giờ nhìn rõ khoảng cách muôn sông nghìn núi hiện giờ giữa cô và anh.

Nhà họ Thịnh tuyệt đối sẽ không cho phép Cố Lan San cô vào cửa, lúc trước chỉ bởi vì một cái hôn, nhà họ Thịnh bắt thủ trưởng Thịnh ra mặt đuổi cô đi.

Huống chi, hiện tại sau khi cô bị Hàn Thành Trì lợi dụng, truyền ra xì căng đan kết hôn, ầm ĩ mọi người đều biết, nhà họ Thịnh làm sao có thể đồng ý nữa?

Tình yêu chính là tốt đẹp như vậy, nhưng thực tế lại tàn nhẫn.

Cô không phải là cô gái nhỏ trẻ người non dạ, sẽ không ngu cho rằng cô và Thịnh Thế liên hợp lại cắt đứt với nhà họ Thịnh, chống lại, bọn họ liền có thể sẽ ở chung một chỗ.

Nhưng mà, cô lại không muốn cô và Thịnh Thế xa nhau.

Cô cũng không muốn làm cho Thịnh Thế bởi vì ở chung với cô mà trở mặt với người thân của anh.

Quan trọng hơn là, cô càng không muốn khiến Thịnh Thế bởi vì phải ở cùng với cô mà hổ thẹn một lần nữa.

Cô không cách nào nhịn được, sau khi Thịnh Thế và cô ở cùng nhau, những truyền thông báo cáo đó, những con người trong giới quý tộc sẽ chỉ chỉ chõ chõ Thịnh Thế như thế nào.

Nghĩ đến những thứ này, Cố Lan San đã cảm thấy đau lòng thay Thịnh Thế.

Thì ra là, khi bạn thật sự yêu một người, bạn sẽ phát hiện, mỗi một chuyện bạn làm, đều sẽ đứng bên lập trường của người đó mà suy nghĩ.

Cố Lan San nghĩ, mình chỉ hy vọng Thịnh Thế thật tốt.

Dường như cô đang cảm thấy, chuyện sống cùng Thịnh Thế, cùng Thịnh Thế sinh con, sẽ thật sự không bao giờ thuộc về cô nữa, cô đang suy nghĩ tương lai.

Cố Lan San đứng trong toilet thật lâu, thật lâu, cô mới hơi xê dịch một cái đã thấy hai chân tê dại, sau đó rút khăn giấy bên cạnh, lau nước đọng trên mặt, mới xoay người đi ra khỏi toilet, dọc theo con đường, từ từ lên lầu, trở về phòng bệnh của Thịnh Thế.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK