Cố Lan San suy nghĩ một chút, cảm thấy mình nói rất dài dòng, liền cầm tay Thịnh Thế: “Nhị Thập, anh đi xuống trước đi, đợi đến buổi tối trở về nhà, em sẽ từ từ nói cho anh.”
“Nhị Thập, em có ở bên trong không!”
“Cốc cốc cốc ————”
Thịnh Thế nhíu nhíu mày, rõ ràng có chút không vui, nhưng vẫn gật đầu một cái, nói: “Được.”
Lúc này Cố Lan San mới hơi nhếch môi, từ từ giơ tay lên, chỉnh sửa lại tây trang của Thịnh Thế một chút, sau đó nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai của anh, nói: “Anh đi xuống trước đi, nếu chúng ta cùng xuống thì sẽ khiến người nhà anh biết chúng ta vẫn ở bên nhau, sẽ không tốt.”
Thịnh Thế tiếp tục gật đầu một cái, sau đó nhẹ nhàng vươn tay, chạm lên mái tóc dài của Cố Lan San, hơi cúi thấp đầu, hôn một cái lên trán của cô: “Lát nữa gặp.”
“Ừ.” Cố Lan San rời nhẹ nhàng đáp một tiếng, liền buông tay anh ra.
Thịnh Thế nâng môi cười cười với cô, sau đó xoay người, đi ra khỏi phòng.
...
...
Khi Cố Lan San đi xuống, bữa tiệc đã hoàn toàn yên tĩnh.
Đèn bên trong đều được mở lên, phát ra ánh sáng trắng chói mắt.
Cố Lan San lặng lẽ từ từ đi vòng qua phía sau mọi người để đi tới một góc khuất, lại yên lặng ngồi xuống.
Cô vừa mới ngồi xuống không lâu, liền có một người cũng tới ngồi bên cạnh, kèm theo còn có một ly nước trái cây được đưa lên trước mặt cô.
Cố Lan San quay đầu sang, thấy người đó là Sở Bằng.
Tầm mắt Cố Lan San hạ xuống, nhìn tay Sở Bằng một chút: “Rất xin lỗi về chuyện vừa rồi, tính cách của Thập Nhị có chút nóng nảy.”
“Không sao.” Sở Bằng thật sự không để ý, nói: “Cậu ấy thích con thì mới có thể hiểu lầm như vậy.” Dừng một chút, Sở Bằng lại hỏi: “Con chưa nói cho cậu ấy biết?”
“Vẫn chưa. Tối hôm nay cháu chuẩn bị nói cho anh ấy biết.” Cố Lan San thành thật trả lời.
“Ừ.” Sở Bằng đáp một tiếng, không tiếp tục nói chuyện.
Cũng không biết đã qua bao lâu, Sở Bằng mới khe khẽ hỏi: “Lan San, con nghĩ như thế nào? Có thể nói cho chú nghe suy nghĩ của con một chút không?”
Cố Lan San trầm mặc.
Cô không nhìn Sở Bằng, mắt chỉ nhìn chằm chằm và sân khấu tạm thời được dựng ở chính giữa bữa tiệc.
Sở Bằng không có lên tiếng, theo tầm mắt của Cố Lan San, cũng nhìn sân khấu.
Có thể là bởi vì thân thể của ông nội Thịnh không tốt cho nên người đứng ở trên sân khấu duy trì bữa tiệc là bác cả cùng cha của Thịnh Thế.
Hai người đều tham gia quân ngũ, lúc này mặc một bộ tây trang chính thống đứng ở đó, nhìn từ xa, khuôn mặt của hai anh em họ thật sự có năm phần giống nhau, chỉ là bác cả của Thịnh Thế có vẻ trắng hơn một chút.
Đứng bên cạnh hai người đàn ông này đều là vợ của họ, mặc dù đã hơi lớn tuổi nhưng hai người phụ nữ vẫn còn nét thướt tha thùy mị.
Thịnh Thế đứng ở bên người mẹ Thịnh, dưới ánh đèn, khuôn mặt anh càng lộ ra vẻ xuất sắc.
Bác cả Thịnh Thế nói lời mở đầu. Có thể là do gia nhập quân đội đã lâu, cho nên lời ông nói ra đều mang mấy phần nghiêm cẩn, rất có tư thái của người làm quan.
Sau khi ông nói xong, cha của Thịnh Thế tiếp lời, sau đó liền đến lượt Thịnh Thế.
Nét mặt Thịnh Thế rất trầm ổn kín kẽ, nói ra lời, cũng nói vài ba lời, thẳng thắn cứng rắn nói vào trọng điểm, sau đó liền tuyên bố yến hội bắt đầu, chúc mọi người chơi đùa vui vẻ!
Tiếng vỗ tay vang lên giống hệt tiếng sấm rền.