Cho nên lúc Hàn Thành Trì đề xuất chuyện hợp tác quay phim, mà nữ diễn viên chính lại do Tô Kiều Kiều đảm nhiệm, Sở Bằng cũng không từ chối, thậm chí còn để Thịnh Thế ra mặt lôi kéo quan hệ, trực tiếp vượt qua cuộc xét duyệt kịch bản.
Trên bàn tiệc, Tô Kiều Kiều chạm mặt Thịnh Thế, cô ta phát hiện người đàn ông này vẫn trước sau như một, vừa đẹp trai lại vừa xuất sắc, lúc cô ta kéo tay Hàn Thành Trì chào hỏi Thịnh Thế, cô ta rõ ràng có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng quen thuộc, mùi thơm chỉ thuộc về Thịnh Thế, khiến lòng cô ta lập tức dao động say mê.
Lúc ăn, Thịnh Thế rất ít nói, không uống rượu, đa số đều cúi đầu chơi điện thoại.
Tô Kiều Kiều nhịn không được nhớ lại lúc cô ta ở trong phòng rửa tay nghe lén Cố Lan San và Thịnh Thế làm việc kia, sau đó lại bị Cố Lan San châm chọc.
Đáy lòng cô ta nhịn không được bắt đầu rối rắm, biết Thịnh Thế nhiều năm như vậy, mỗi lần cô ta đều hao hết tâm tư đi quyến rũ anh nhưng mỗi lần đều không thành công, cô ta còn tưởng rằng anh không thể, hơn nữa cuối cùng cô ta còn có thể lấy cớ này để thuyết phục chính mình, vậy mà sau mới biết, thì ra anh không giống như cô ta nghĩ, mà còn có kỹ thuật và sức bền, nghe qua dường như cũng không tệ lắm.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, Hàn Thành Trì trở về công ty, trên đường về nhà Tô Kiều Kiều nghĩ: Nhìn xem, mặc dù cô ta đi theo Hàn Thành Trì, dù có nhiều tiền hơn nữa thì Hàn Thành Trì cũng không phải vạn năng, bây giờ cô ta muốn đóng phim, qua xét duyệt còn cần tìm Thịnh Thế, mà Thịnh Thế chỉ cần ra mặt, một câu nói nhẹ nhàng đã giải quyết hết mọi việc.
Nghĩ tới nghĩ lui, Tô Kiều Kiều cảm thấy Thịnh Thế là người hoàn mỹ nhất mà cô ta từng thấy.
Lúc trước cô ta không nắm giữ được anh, thật sự có chút đáng tiếc, vì vậy cô ta ôm tâm trạng thử một lần, gửi một tin nhắn cho Thịnh Thế, cô không ôm hi vọng Thịnh Thế sẽ để ý tới cô ta, nhưng không nghĩ tới, chừng mười phút sau, Thịnh Thế gửi tin nhắn trả lời, mặc dù nội dung tin nhắn chỉ ngắn gọn hỏi cô ta là ai, nhưng cô ta vẫn cảm thấy dường như cô ta có hi vọng, vì vậy vội vàng gửi một tin nhắn qua.
Ai ngờ, lần này gửi tin nhắn qua một lúc lâu cũng không thấy hồi âm, Tô Kiều Kiều ở nhà đứng ngồi không yên chờ, trong lòng như có một ngàn con kiến đang gặm cắn, khiến lỗ chân lông trên người cô ta hoàn toàn nở ra.
Tô Kiều Kiều đợi gần hai tiếng đồng hồ thì gọi điện thoại cho Thịnh Thế, nhưng điện thoại không có reo mà ngược lại truyền đến giọng nói khách sáo chuẩn tiếng phổ thông của nữ tổng đài viên Trung Quốc: thật xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi không có trong khu phục vụ.
Thì ra là điện thoại hết pin...... Tô Kiều Kiều thoáng an tâm, nhìn xem mấy chữ "Thịnh Thế" gửi lại cho cô ta trên điện thoại di động, cảm thấy trong lòng như có ngàn vạn đóa hoa trong nháy mắt đồng loạt nở rộ, hương hoa tỏa ra bốn phía, lộng lẫy vô cùng, trái tim cũng ngập tràn hi vọng.
...
...
Sau khi bữa tiệc kết thúc, Hàn Thành Trì gọi tài xế đưa Tô Kiều Kiều từ đâu tới thì đưa trở về chỗ đó, còn anh thì lên xe trở về công ty.