Hiện tại anh cảm thấy mình như bị giam cầm, nhịn đã bảy ngày rồi, rốt cuộc anh cũng không nhịn được nữa.
Mẹ Thịnh thấy Thịnh Thế không nói tiếng nào, càng hốt hoảng, “Nhị Thập, con nói con đang nghĩ gì đi, con nói cho mẹ, mẹ sẽ đồng ý với con, nhưng con phải uống thuốc.”
Thịnh Thế tóm được tâm lí yêu thương mình của mẹ Thịnh, cho nên nghe bà nói như thế mới chậm rãi giật giật môi, “Mẹ, trong lòng con khó chịu.”
Mẹ Thịnh nghe xong lời này, tim liền nhấc lên, thời kỳ đầu bà nhìn tin tức, nghe nói có người sau khi sinh bệnh, sẽ bị ảnh hưởng tâm lí nghiêm trọng, dẫn đến hội chứng uất ức, chẳng lẽ hiện tại Nhị Thập cũng là loại hiện tượng này?
Cũng đừng để sau khi thân thể tốt lên lại bị bệnh tâm thần.
Mẹ Thịnh vốn thấy Thịnh Thế dần dần hồi phục, nên tâm tình đã bình ổn, lại thắt chặt: “Nhị Thập, trong lòng con làm sao lại khó chịu cơ chứ?”
Thịnh Thế nhìn bộ dáng của mẹ vì mình mà lo sợ, thì càng giả bộ nghiêm trọng với bộ dáng đặc biệt nặng nề, giọng điệu cũng trầm thấp theo: “Con cùng không biết, chính là trong lòng rất buồn bực, cái gì cũng không muốn làm, cảm giác thấy tiếp tục sống cũng không có ý nghĩa.”
Vừa nghe đến câu “Tiếp tục sống cũng không có ý nghĩa” của Thịnh Thế, trong lòng mẹ Thịnh bỗng sợ hết hồn vía, huyết dịch toàn thân như chảy ngược, mất hết nhiệt dộ, tay đều đã lạnh ngắt, khắp nơi nói theo Thịnh Thế: “Con trai, con chớ doạ mẹ, con còn trẻ, sao có thể sống không có ý nghĩa chứ, con đừng nghĩ quá nhiều, bác sĩ đều nói thân thể con rất tốt, mấy ngày nữa là chúng ta có thể về Bắc Kinh rồi.”
“Hiện tại con muốn về Bắc Kinh.”
“Ở nơi này, thân thể con vẫn chưa hoàn toàn ổn định lại, bác sĩ nói rồi, không thể bôn ba đường dài, đợi một tuần nữa, vết thương của con không tệ lắm, chúng ta lại trở về, đến lúc đó để cha con phái chuyên cơ tới đón chúng ta trở về.”
“Mẹ, con lo lắng công ty……….”
“Công ty của con khẳng định là không có việc gì, ai dám để cho công ty con có chuyện đây!” Mẹ Thịnh nói những lời này là mười phần cam đoan.
“Tuy là nói như vậy, nhưng con còn có chút lo lắng.” Con ngươi Thịnh Thế đảo quanh, sau đó nét mặt khổ sở nói: “Mẹ, tốt xấu gì cũng là tâm huyết bao nhiêu năm của con, mẹ nói bọn họ hiện tại không liên lạc được với con, nếu có người ra quyết sách sai lầm, công ty mà phá sản thì có phải là con thật mất mặt không? Cho đến lúc đấy thì con thật sự không muốn sống nữa.”
Mẹ Thịnh biết con trai mình luôn sĩ diện, bây giờ nhìn anh lo lắng cho công ty của mình như vậy, đến cơm không muốn ăn thuốc cũng không uống, người mẹ trên khắp thế giới đều không thể giằng co thắng được với con trai của mình, cho nên cuối cùng mẹ Thịnh đành lùi bước, hỏi: “Nhị Thập, vậy con nói phải làm thế nào?”
“Mẹ, hiện tại chúng ta không về Bắc Kinh được, nhưng dầu gì mẹ cũng phải cho con cái điện thoại, để cho con liên lạc với người Bắc Kinh bên kia một chút nha.”
“Nhưng bác sĩ nói………..”
“Mẹ, cơ thể con hiện tại vô cùng tốt, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì, con chính là không yên lòng, ngủ cũng không ngủ được, con lại cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy, có khả năng bệnh tình của con càng tăng thêm.”
Mẹ Thịnh vừa nghe đến cái này, lập tức nghĩ cũng không nghĩ đã phụ hoạ nói: “Nhị Thập, con cũng đừng đoán mò, điện thoại di động mẹ đều để ở trong khách sạn, ngày mai mẹ sẽ lấy tới đây cho con, bây giờ con uống thuốc đi.”
Thịnh Thế thấy mục đích của mình đã đạt được, trong lòng vui vẻ, nhưng trên mặt vẫn lộ ra bộ dáng khổ sở, gật đầu một cái, mơ hồ không nguyện ý nói: “Được rồi.”