“Đúng như những lời anh nói, anh là người có lỗi với tôi, là người thiếu nợ tôi rất nhiều, nếu như anh còn có lòng, vậy thì từ nay về sau, hãy biến mất trước mặt tôi!”
“Tôi cho anh mấy cái tát này, coi như là đòi lại chút hả giận của tôi từ anh, dĩ nhiên mấy cái tát này còn thiếu rất nhiều so với những tổn thương anh mang cho tôi, nhưng không sao, bởi vì Hàn Thành Trì người mà tôi biết nhiều năm như vậy, tôi vẫn muốn lưu lại trong lòng một chút, tôi không muốn giống anh, đem những thứ còn tốt lại trong lòng mình từng chút chút lấy đi sạch sẽ!”
“Cho nên, từ nay về sau, tôi và anh không thiếu nợ nhau! Mà tương lai cuộc sống của tôi cũng không cần anh trông nom, quan tâm, tôi muốn đi theo Nhị Thập, thì tôi sẽ theo Nhị Thập, nếu anh ấy không thể lấy tôi, như vậy thì tôi không cần lấy, tôi và anh ấy sẽ sống chung một chỗ như vây giờ, thời gian còn rất dài, chúng ta cứ chờ xem, đợi đến một ngày, tóc đã bạc trắng, mấy người kia nhà họ Thịnh về trời, lúc nào anh ấy cũng có thể lấy tôi làm vợ!”
“Ha Ha.” Hàn Thành Trì nghe nói như vậy, ngược lại nhẹ nhàng bật cười, “Lan San, em thật là ngây thơ, em cảm thấy những thứ này thực tế sao? Trong nhà Nhị Thập chỉ có một mình cậu ta, cậu ta sống chết không cưới vợ, em cảm thấy có khả năng vậy sao? Em không gả được cho Nhị Thập, đến giấy chứng sinh cũng không làm được, em mang thai đứa trẻ cũng không thể sinh ra được! Nếu như bị nhà họ Thịnh phát hiện hai người vẫn ở cạnh nhau, bọn họ nhất định sẽ thay đổi biện pháp buộc em và Nhị Thập tách ra! Thịnh Thế không thể không nghe gia đình mà kết hôn phải không! Anh nghĩ, trong lòng em, so với anh còn rõ ràng hơn!”
“Dù là như vậy thì thế nào?!” Cố Lan San thẳng thắn trả lại một câu cho Hàn Thành Trì, anh ta nói những thứ này, không phải là cô không nghĩ đến, nhưng như vậy thì thế nào, ở trên thế giới này, người đối tốt với cô, cũng chỉ có một người là Thịnh Thế, cô không muốn mất đi, “Dù Nhị Thập phải cưới người khác, tất phải cùng người khác sinh một đứa bé, vậy thì thế nào? Tôi thích đi cùng với anh ấy, thì tôi theo anh ấy, cô dâu của anh ấy không phải là của tôi, vậy cũng không sao cả, tôi sẽ là người tình của anh ấy, mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm, cũng không quan trọng, cho dù đến cuối cùng chúng tôi, Nhị Thập yêu người khác, từ bỏ tôi, đó cũng là sự lựa chọn của tôi, tôi cam tâm tình nguyện, tôi thích mật ngọt như vậy, tôi không oán không hận, cho nên, Hàn Thành Trì anh hãy thu hồi những ý tốt giả mù sa mưa như vậy đi! Bởi vì những ý tốt này của anh, tôi căn bản cũng không cần!”
Cố Lan San nói làm ngực phập phồng một cách lợi hại, cô hít một hơi thật sâu, để cho mình thể hiện bình tĩnh một chút, rồi cô mới mở to miệng, còn nói: “Hàn Thành Trì, tôi không cần sau khi anh làm thương tổn tôi, rồi chạy đến trước mặt tôi giả bộ quan tâm, vì nghĩ tôi có ý tứ, anh có biết hay không, hai chúng ta từ đầu đến cuối cũng không có quen thuộc như vậy, nếu như không có Cố Ân Ân, nếu như không có Nhị Thập, anh với tôi, có lẽ căn bản cũng không có cùng xuất hiện, lúc đầu tôi chỉ là vừa vặn đưa anh say rượu vể nhà, lại gặp mẹ anh bị bệnh nghiêm trọng, nên ra tay cứu giúp mà thôi, nếu như không phải một ngày kia, anh và Nhị Thập bọn họ vừa vặn về nhà, bắt quả tang chúng tôi gặp mặt, thì cả đời này anh cũng sẽ không biết tôi giúp mẹ anh, có lẽ bây giờ sau khi anh thăng tiến rất nhanh, tôi và mẹ anh cũng sẽ rất ít liên lạc……….. Mà anh vốn không biết, sự tồn tại của tôi sau khi anh nghèo túng.”
Những lời này, từ trong miệng Cố Lan San từng chữ từng chữ nhanh chóng tuôn ra, làm những hình ảnh trong đầu Hàn Thành Trì không tự chủ được cuồn cuộn hiện ra.