Thịnh Thế nghe được lời này, vẻ mặt sững sờ, sau đó liền chậm rãi buông cổ tay Vương Giai Di ra.
Lúc này Vương Giai Di mới xoay người lần nữa, đối mặt với đám người có chút hỗn loạn kinh ngạc ở dưới sân khấu, hơi nâng môi, lạnh lùng cười cười, liền trực tiếp tìm bà Cố, nhìn bà ta chằm chằm, nói gằn từng chữ: “Là có người không ưa con gái ruột của mình gả cho gia tộc đang xuống dốc, không ưa con gái nuôi mình mua về sống trong sung sướng, không ưa nhà họ Thịnh may mắn hơn so với mình, cho nên không cam lòng, liền muốn phá hủy toàn bộ những thứ tốt đẹp của người khác!”
Vương Giai Di nói như vậy, ý nghĩa trong đó đã được biểu hiện cực kỳ rõ ràng.
Tất cả mọi người đoán được là do bà Cố.
Nhưng mọi người cũng vẫn yên lặng nhìn chằm chằm Vương Giai Di vạch trần bí mật.
Vương Giai di hít sâu một hơi, chậm rãi mở miệng: “Không sai, người đó chính là bác tôi, bà Cố!”
“Vương Giai Di, cô ăn nói vớ vẩn! Nói như vậy thì phải có chứng cứ!” Bà Cố một mực giữ vững bình thản, vào giờ phút này lại có chút thiếu kiên nhẫn mà mở miệng, đáp lại!
“Muốn chứng cứ sao? Tôi không phải là chứng cứ sao? Tất cả mọi người đều biết tôi thân với bà nhất, nhưng là, mọi người không biết, thật ra thì tôi chỉ là một con cờ đối với bà. Ở trên tiệc rượu từ thiện, tôi bêu xấu khiến cho cha tôi xấu mặt, sau đó, bà liền trốn tránh không gặp tôi, không cần đưa ra chứng cứ, tôi nghĩ mấy vị phu nhân chơi mạt chược ở nhà bà ngày đó đều thấy đó!” Vương Giai Di có vẻ có chút kích động, âm thanh cũng run rẩy: “Bao gồm cả lúc trước, ngày tôi tốt nghiệp đại học, bà muốn gả tôi cho Thịnh Thế, bà tốt bụng hiến kế cho tôi, sau đó bỏ thuốc muốn bắt gian tôi và Thịnh Thế tại giường, mưu kế đó cũng là bà nghĩ ra!”
Cả hội trường đều là một mảnh xôn xao.
Mọi người toàn bộ hai mặt nhìn nhau.
Dù là ai cũng không cách nào tin tưởng, âm mưu bao nhiêu năm trước thế nhưng lại bị Vương Giai Di vạch trần.
Vương Giai Di căn bản không quan tâm người ở phía dưới đối với mình thế nào, dù sao bây giờ cô ta cũng đã mất tất cả, người hại cô ta thành hai bàn tay trắng chính là bà Cố. Từ nhỏ đến lớn, cô ta đều tin tưởng bà ta như vậy, bà ta muốn cô ta làm gì, cô ta đều nghe, kết quả, bà ta sử dụng xong liền vứt mình qua một xó!
Cô ta ghét Cố Lan San, vô cùng ghét!
Đó là bởi vì, từ nhỏ đến lớn, cô ta đều không thể thắng được cô!
Tuy nhiên, cô ta càng hận bà Cố hơn so với Cố Lan San!
Bởi vì yêu, cho nên mới phải hận!
Cô ta không cách nào dễ dàng tha thứ cho người bác mà mình vẫn luôn yêu quý lại phản bội cùng lợi dụng mình!
Cho nên, cô ta thà bị phá hủy tất cả, tặng chỗ tốt cho Cố Lan San mà mình ghét!
Không phải bác của cô ta không ưa người của nhà họ Thịnh sống tốt sao? Không phải là không ưa Cố Lan San có cuộc sống tốt sao?
Tốt lắm! Cô ta liền cố tình đòi lại mặt mũi thay cho người nhà họ Thịnh, cố tình để Cố Lan San làm vợ của Thịnh Thế, cô ta chính là muốn chọc cho bà Cố tức giận đến chết, phá hủy tất cả tâm huyết mà bà ta tỉ mỉ chuẩn bị!
Cho nên, những chuyện xấu mà bà Cố đã làm, mặc dù cô ta cũng tham sự, Vương Giai Di cũng muốn nói ra hết!
Cô ta đã nghĩ kĩ, mình làm như vậy thì nhất định sẽ làm cha mình tức chết, khiến người nhà của mình càng thêm chán ghét đối với mình, chỉ là không còn quan trọng nữa. Dù sao thì bọn họ cũng đều không thèm để ý cô ta, mẹ ruột của cô ta lại chết sớm, cha có vợ mới, con mới, cô ta là một người dư thừa, thành phố Bắc Kinh lớn như thế, không có chỗ cho cô ta dung thân, vậy cô ta liền ra nước ngoài, bắt đầu cuộc sống mới của chính mình một lần nữa!