Người bạn nhỏ Bạc Duệ nhìn mọi người cười, hình như biết mọi người không tin mình, liền nhẹ nhàng mím mím môi, cặp mắt màu đen như lưu ly thoáng hiện một tia nghiêm túc: “Con thật sự có mẹ, mẹ con thật sự là ống nghiệm!”
Thịnh Hoan cảm thấy đứa nhỏ này đặc biệt đáng yêu, vừa định mở miệng trêu ghẹo đôi câu, cửa liền bị người khác đẩy ra, kèm theo một tiếng nói chuyện với nhau, Chung Trạch thính tai, lập tức xoay người, nhào người về phía người mới đi vào, trong miệng kêu: “Ba!”
Đi vào là hai người đàn ông.
Một người là chồng của Thịnh Hoan, anh ấy cúi người xuống sờ sờ đầu Chung Trạch, hỏi Chung Trạch vài câu xem hôm nay ở nhà trẻ có ngoan hay không, liền ngồi dậy, giới thiệu người ở bên cạnh mình với mọi người: “Đây là con trai của Bộ trưởng, Tịch Giản Cận.”
Tịch Giản Cận phong cách ung dung chào hỏi mọi người trong phòng.
Anh ta chào hỏi mẹ Thịnh trước, sau đó mới chào Cố Lan San. Chồng của Thịnh Hoan đã giới thiệu cô, cho nên trên mặt Tịch Giản Cận mang nụ cười đắn đo vừa đúng, không kiêu căng cũng không lạnh nhạt, giọng nói bình thản nhưng cũng không xa lánh: “Cô Thịnh, cô khỏe.”
Cố Lan San có tri thức hiểu lễ nghĩa đứng lên, khóe môi khẽ cong lên: “Ngài Tịch, ngài khỏe.”
Về Tịch Giản Cận, ngày trước Cố Lan San cũng chưa từng gặp, cho nên cũng không nhận ra anh ta, nhưng chuyện về anh, cô ngược lại đã được nghe nói một hai. Nghe nói anh ta cưới được thiên kim đại tiểu thư họ Bạc của tập đoàn X thị, rất môn đăng hộ đối.
Dĩ nhiên, tướng mạo của anh ta cũng được người khác khen ngợi không dứt, hôm nay gặp mặt, ngược lại thật xứng với bốn chữ “nhân trung long phượng” này, tướng mạo đẹp trai, phong cách lỗi lạc xuất chúng, toàn thân lộ ra một loại tự tin chững chạc.
Thịnh Thế nghiêng đầu thấy Cố Lan San vẫn không ngừng nhìn chằm chằm Tịch Giản Cận, sắc mặt hơi không vui, nhưng ngại vì một phòng toàn người, anh không tiện trực tiếp quay mặt của cô, bắt cô rời tầm mắt đi.
Con ngươi của Thịnh Thế đảo vòng, liền ưu nhã ung dung đứng lên, một cánh tay tự nhiên hào phóng đặt ngang hông Cố Lan San, sau đó lặng yên không tiếng động hung hăng ôm chặt, lại cảm thấy không đủ, liền gia tăng hơi sức hung hăng nhéo một cái, tỏ vẻ trừng phạt.
Cố Lan San đau đến nỗi suýt nữa lỡ miệng kêu thành tiếng, theo bản năng nghiêng đầu nhìn về phía Thịnh Thế.
Thịnh Thế cũng cười nhạt, vươn tay về phía Tịch Giản Cận, thái độ khiêm tốn nhã nhặn: “Đã lâu không gặp, ngài Tịch.”
Tịch Giản Cận cũng đưa tay ra, nhẹ nhàng bắt tay với Thịnh Thế: “Ngài Thịnh, đã lâu không gặp.”
Nước mắt của Cố Lan San cũng sắp rơi xuống, tuy nhiên bởi vì đang chào hỏi với mọi người, liên quan tới lễ nghi, cho nên trên mặt cô chỉ có thể tiếp tục treo lên nụ cười ưu nhã xinh đẹp.
Thịnh Thế buông lỏng tay Tịch Giản Cận ra, liền ôm eo Cố Lan San mà ngồi ở trên ghế sa lon.
Bởi vì Cố Lan San không rõ chân tướng, vô duyên vô cớ bị Thịnh Thế bấm một cái, một đôi mắt to vẫn luôn nhìn chằm chằm Thịnh Thế.
Nhưng mà Thịnh Thế lại như là cố ý, khuôn mặt tuấn mĩ chói mắt hiện lên nụ cười yếu ớt, từ đầu đến cuối không có quay đầu nhìn cô một lần.
Tịch Giản Cận chào hỏi cùng Thịnh Thế xong thì mới nhìn đến một Bạc Duệ đang ngồi một bên, vẻ mặt của anh ta khẽ sửng sốt một chút, vừa sững sờ một chút, mới mở miệng, hỏi: “Duệ Duệ, sao cậu lại ở đây?”