Thịnh Thế cũng không hiểu rốt cuộc trong lòng Cố Lan San muốn làm gì. Người khác không biết Cố Lan San thích Hàn Thành Trì thì không hề nghĩ nhiều nhưng Thịnh Thế thì khác.
Khi Cố Lan San hỏi “Anh Thành Trì, anh yêu chị em nhiều như thế nào?” thì Thịnh Thế cảm thấy cô đang ghen tuông và có chút không cam lòng.
Trong lòng Thịnh Thế như bốc hỏa nhưng khuôn mặt anh không thể hiện cảm xúc gì.
Yêu cả đời không đổi..... Cả đời này không thay đổi.....
Cố Lan San cảm thấy bốn chữ “cả đời không đổi” quanh quẩn bên tai.
Từ trước đến giờ cô cảm thấy bốn chữ này cực kỳ thâm tình đúng như tâm trạng Hàn Thành Trì nói với Cố Ân Ân. Đến lúc này, Cố Lan San mới biết được, hóa ra nhìn người ta thể hiện tình cảm lại có thể khiến người khác tổn thương đến như vậy!
Cố Lan San cảm thấy tay chân bỗng nhiên lạnh lẽo.
Có phải con người đều như vậy không? Đều phải đâm đầu vào ngõ cụt mới có thể hết hi vọng?
Cố Lan San, mày thấy không? Người Thành Trì yêu chỉ có một mình Cố Ân Ân mà thôi. Mày vĩnh viễn chỉ là người qua đường, chỉ có thể chứng kiến tình cảm bền lâu của Hàn Thành Trì và Cố Ân Ân rồi đến khi hai người họ có một cái kết hoàn hảo, một đôi khiến bao người hâm mộ, cảm động!
Nếu không có Cố Ân Ân, Cố Lan San cô chắc chắn sẽ giành lấy Hàn Thành Trì bằng mọi cách. Nhưng trên đời này không có chữ nếu.
Cố Lan San cảm thấy trong lòng rất đau nhưng bên cạnh đó cô cũng cảm thấy vui vẻ.
Thật lòng, cô luôn chúc phúc Hàn Thành Trì và Cố Ân Ân trăm năm hòa hợp.
Cố Lan San lại cảm thấy thương thay cho bản thân mình. Cô không được may mắn như Cố Ân Ân. Ví như, trong tiểu thuyết ngôn tình, cô chỉ là nữ phụ.
A.... không được. Ngay cả vai nữ phụ cũng không được chỉ là một vai quần chúng mà thôi.
Thật ra, bây giờ Cố Lan San rất muốn khóc. Cô không biết bản thân muốn khóc vì mối tình đơn phương nhiều năm của mình không có kết quả hay vì hâm mộ hạnh phúc của Hàn Thành Trì và Cố Ân Ân.
Nhưng cô lại cười, nụ cười xinh đẹp, chói mắt. Cô nâng ly cụng với Hàn Thành Trì và Cố Ân Ân, chân thành nói: “Chị, anh Thành Trì, chúc hai người hạnh phúc!”
Cố Lan San ngẩng đầu, uống một hơi cạn sạch một ly rượu đỏ đầy.
Cố Lan San đã kính rượu nên Hàn Thành Trì và Cố Ân Ân không thể không uống. Hàn Thành Trì nhanh chóng uống hết ly rượu của mình sau đó lấy ly rượu của Cố Ân Ân mới uống được một ngụm, giúp cô uống hết.
Cố Lan San ngồi nhìn thấy cảnh đó cảm thấy không thể chịu được nữa, muốn hít thở không khí trong lành. Cô vẫn nở nụ cười xinh đẹp, thong thả đứng lên, “Em đi vào nhà vệ sinh chút!”
Phòng KTV của bọn họ nằm một mình một tầng. Cố Lan San đi từ trong ra, đèn hành lang sáng rực nhưng không có một bóng người, cực kỳ yên tĩnh.