Vẻ mặt Thịnh Thế nhàn nhạt mím môi, không có lên tiếng, cùng Hạ Phồn Hoa đợi một thang máy khác, xuống lầu.
Hạ Phồn Hoa lấy xe của mình, rời đi.
Thịnh Thế ngồi trong xe, nhìn thấy Hàn Thành Trì đứng ở bên đường phía trước xe mình không xa, đang vịn cây, khom người, nôn mửa, thấy rõ là uống khá nhiều, vì vậy xe của anh nhanh chóng đi chậm lại.
…
…
Cố Lan San ra khỏi Kim Bích Huy Hoàng trước Thịnh Thế, cô đứng ở ven đường bắt một chiếc taxi, lúc đầu xe taxi đi cũng không nhanh, Cố Lan San ngồi trong xe, điện thoại di động vừa lúc vang lên, là Triệu Lỵ gọi tới, Cố Lan San cầm điện thoại di động cùng Triệu Lỵ nói chuyện, nói không được mấy câu, thì từ kính chiếu hậu trong xe taxi cô thấy một người quen.
Ánh mắt Cố Lan San bình tĩnh, hạ cửa xe xuống, hướng đầu ra phía ngoài thăm dò, ngay sau đó liền nói với Triệu Lỵ trong điện thoại: “Xin chờ một chút.” Rồi cô ngẩng đầu lên, bảo tài xế dừng xe một chút, sau đó đẩy cửa xe ra, nhanh chóng xuống xe, rầm rầm chạy tới.
“Lan San, cô ở đây làm gì vậy? Không phải tôi đang hỏi cô… Cô cùng Thịnh Thế đã li hôn sao?” Giọng nói bất mãn của Triệu Lỵ ở trong điện thoại.
Cố Lan San đi bộ có chút vội vàng, hơi thở thở có chút mạnh: “Ừ……… Triệu Lỵ, chỗ này tôi có chút việc, sau tôi gọi lại cho cô, cứ như vậy nhé, cúp máy trước đây.”
Sau đó, cũng không đợi Triệu Lỵ lên tiếng, Cố Lan San đã ngắt điện thoại.
Cố Lan San cho rằng mình đã nhận nhầm người, đã mấy tháng cô không nhìn thấy Hàn Thành Trì rồi, cho nên không dám nhận, đợi đến lúc cô đến gần mới phát hiện thật sự là Hàn Thành Trì.
Chỉ là sao Hàn Thành Trì lại chật vật không chịu nổi như thế này?
Uống say không còn biết gì, lại ở bên đường lớn ói thành bộ dạng này?
Cố Lan San nhíu mày, từ trong túi lấy khăn giấy ra, đưa tới trước mặt Hàn Thành Trì.
Hàn Thành Trì nhìn khăn giấy trước mặt mình, chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên, mắt nhìn thấy Cố Lan San, ánh mắt của anh có chút hốt hoảng không rõ, cũng không có nhận rõ trước mặt mình là người nào, ngay sau đó tiện tay nhận lấy khăn giấy, xoa lung tung trên khóe môi, sau đó muốn đứng vững thân thể, lại lảo đảo một cái, suýt nữa lại ngã xuống đất, thật may là anh phản ứng rất nhanh đã chống vào cây.
Cố Lan San cũng vội vươn tay ra đỡ, đỡ lấy cánh tay Hàn Thành Trì, “Cẩn thận.”
Hàn Thành Trì hoàn toàn mơ hồ, say như chết dựa vào cây, trong miệng lẩm bẩm gọi một cái tên, ban đầu Cố Lan San không nghe rõ, cẩn thận phân biệt hai lần, cô mới mơ hồ nghe hiểu cũng rất quen thuộc cái tên ấy: Ân Ân.