Căn bản, Cố Lan San không nhìn thấy cảnh tượng này. Trên mặt, khắp người cô đều là vết thương. Khuôn mặt bị người ta đánh sưng, vừa nãy lại bị người ta túm tóc kéo đi một đoạn. Da đầu bị mài đến chảy máu, đau đến mức cô không thể mở mắt ra.
Vốn dĩ, cô tưởng mọi thứ đã hết nhưng lại phát hiện áo bị xé một nửa rồi dừng lại. Cô tưởng mình đang nằm mơ, chậm rãi mở to mắt cảm thấy chất lỏng màu đỏ đang nhỏ xuống mặt mình. Cô hoảng sợ vội vàng nhắm mắt lại.
Mấy tên côn đồ thấy đại ca của mình bị người khác cầm gạch nện vỡ đầu, kêu la một tiếng, vây quanh Thịnh Thế.
Từ nhỏ, Thịnh Thế đã bị ông nội đưa đến bộ đội huấn luyện. Tuy không phải huấn luyện chính thức nhưng có học qua. Hiện tại, anh lại cực kỳ tức giận, cho nên ra quyền, đá chân cực kỳ chuẩn xác, ngoan độc. Trong khoảng thời gian ngắn, đã khiến mấy tên côn đồ khiếp vía.
Tên đại ca kia bị ăn gạch, hơi choáng một lúc, giơ tay sờ lên mặt thấy toàn màu đỏ khiến hắn ta ngốc một lúc rồi lại nhào lên Cố Lan San.
Thịnh Thế vẫn chú ý đến tình huống của Cố Lan San, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, theo bản năng muốn đi lên, không chú ý nên bị đá một phát vào bụng.
Quần áo Cố Lan San lại bị xé lần nữa, đầu óc cô trống rỗng, đoán chừng thật sự xong rồi. Sau đó, đột nhiên cô nhớ lại lời Thịnh Thế đã nói với mình, nhược điểm trí mạng của đàn ông chính là phần dưới. Cô không nghĩ nhiều, nền đá một phát vào phần dưới của tên kia.
Tên kia hét thảm một tiếng, hồi lâu cũng không nhúc nhích. Lúc này, Cố Lan San mới lảo đảo đứng dậy, chạy ra xa, vội vàng lấy điện thoại cầu cứu.
Điện thoại vừa thông, tên đại ca bị cô đạp một phát tức giận, rút con dao trái cây ở bên hông ra, đi đến sau lưng Cố Lan San.
“Xin chào, ở đây là..... “ Vừa nói được một nữa đã nghe thấy tiếng “Cẩn thận” Cô vừa quay đầu lại nhìn thấy có tên kia cầm một con dao trái cây đi về phía mình. Cô sợ hãi đến mức đứng ngốc ở đó, quên né tránh. Đột nhiên, có một người chạy đến, ôm cô ở trong ngực. Một giây sau, cô nghe thấy có tiếng dao dâm vào người.
Sau đó, cả người cô đập mạnh vào bức từng phía sau hôn mê.
Trức lúc hôn mê, cô mơ màng nhìn thấy người cứu mình mặc một chiếc áo màu trắng. Trên cổ áo có thêu một chữ cái màu đen. Cô chưa kịp thấy rõ chữ cái kia là gì thì đã chìm vào bóng tối.
Sau lưng cảm thấy cực kỳ đau đớn. Trong nháy mắt đó, Thịnh Thế nghĩ đến một câu. Yêu một người thì ngay cả lúc nguy hiểm thì vẫn sẵn sàng nghĩ đến người đó. Mà vừa rồi, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, anh không hề do dự đỡ một dao kia cho cô. Hóa ra, anh không phải thích Cố Lan San..... mà đã yêu Cố Lan San rồi!