“Nhưng anh muốn để cho em tự do, để cho em vui vẻ, nên anh ly hôn với em...... Anh muốn cho em trải qua những ngày mà em muốn, Sở Sở, anh cũng sẽ không giam cầm em nữa, anh cũng sẽ không làm khó dễ em, ép buộc em, em nghĩ như thế nào, cho dù ra sao, anh đều chấp nhận.”
Sau khi Thịnh Thế nói đến đây, giọng nói có chút bất đắc dĩ: “Nhưng là, thật ra thì em biết không? Đó đều không phải là ý muốn của anh, anh cố nén ý muốn của mình, làm những chuyện trái với ý muốn, thật đúng là đau khổ vô cùng......”
Sau khi Thịnh Thế nói đến đây, hô hấp trở nên nặng nề và kéo dài, anh không biết mình còn bao nhiêu thời gian, trước kia, anh chưa bao giờ biết rằng mình có nhiều lời muốn nói với cô như vậy, nhưng là bây giờ anh mới phát hiện, có thật nhiều lời, anh không kịp nói nữa.
Anh chậm rãi nhắm mắt, có mấy phần tiếc nuối nói: “Sở Sở, em biết anh vì sao nhất định gọi em là Sở Sở không?”
“Bởi vì, Cố Lan San là tên mà nhà họ Cố đặt cho em, mà Sở Sở, là lúc em sinh ra, mẹ em đặt cho em, đó là tên thật của em...em trong lòng anh, vẫn luôn chỉ là Diệp Sở sở, trong trấn nhỏ ở Giang Nam, cho tới bây giờ, người anh gặp, không phải là Cố Lan San.”
Lông mi Thịnh Thế giãn ra, từ từ nói: “Sở Sở, em biết không, anh sẽ thường nhớ tới, em ở trong trấn nhỏ ở Giang Nam, bộ dáng như thế nào, có phải tết tóc thành hai đuôi sam hay không, mặc váy hoa, cầm một cái ô màu xanh, đi trên cây cầu nhỏ, nước chảy bên cạnh các căn nhà...... Suy nghĩ một chút, cũng rất đẹp, phải không?”
Thịnh Thế hơi chuyển động đầu, nhìn thấy một mảnh tối đen, nói: “Vào lúc này, không biết sống chết, lại nhìn không thể nhìn thấy em, thật khó chịu.”
Cố Lan San để tay ở trong miệng, cắn thật mạnh, hết sức ép không để cho mình khóc thành tiếng, cô nghe được đến lúc này, nỗ lực thật lâu, mới hít mũi một cái, mở miệng nói: “Em bây giờ vẫn đang nhìn anh, vẫn nhìn anh.”
“Vậy là em đang khóc, hay đang cười đây?” Thịnh Thế thấp giọng hỏi, cũng không đợi cô trả lời, tiếp tục mở miệng nói: “Sở Sở, nhất định là phải cười, anh thích nhất khi em cười lên, nhất là lúc em phấn khởi cười lên, cao ngạo và tự hào. Mỗi lần anh gặp nhiều chuyện không vui, gặp lại nụ cười kia của em, anh liền cảm thấy những chuyện kia, không có gì lớn.”
“Sở Sở, em biết bây giờ bộ dạng bây giờ của anh như thế nào sao?”
Thật ra thì lời nói của Thịnh Thế không nhiều lắm, nhưng anh bây giờ có chút khác thường, anh không dám để cho mình ngừng nói, anh sợ mình ngừng nói chuyện, sẽ không thể tiếp tục lên tiếng.
“Anh đang mỉm cười nhìn em, đáy mắt đầy thâm tình, phản chiếu bóng dáng của em.”
“Sở Sở, em có thể nhìn thấy anh cười sao?”
“Có phải là trông rất tuấn tú hay không?”
“Nhất định là rất tuấn tú, có đúng hay không...... Bởi vì dáng dấp của anh vẫn luôn luôn rất ưa nhìn......”
Thịnh Thế nói xong, liền nở nụ cười, anh cười, rơi vào tai Cố Lan San, lại trở nên nặng nề.
“Sở Sở, em ở đâu?”
“Dạ.” Cố Lan San trả lời một câu.
“Sở Sở, em hãy nghe anh nói...... Em đi, anh không tiễn em… em đến, cho dù có bao nhiêu sóng gió anh đều sẽ đi đón em.”