Người đàn ông say khướt nọ đè Cố Lan San lên vách tường phía sau, miệng hướng về phía mặt Cố Lan San mà hôn tới, Cố Lan San giơ tay lên, không chút khách khí tát thẳng vào mặt tên đàn ông đang trong men say, ngăn trở ngăn cản hành dộng suồng sã lỗ mãng của hắn ta. Vậy mà người kia lại cực kỳ tệ hại hơn giữ lấy tay Cố Lan San, khiến cô cũng không thể hạ tay xuống, lúc này hắn mới vừa lòng, từ từ đưa môi tới gần.
Cố Lan San mới vừa ói một lần, bây giờ nhìn thấy môi hắn tiến gần lại, lập tức lại muốn ói, nhưng trong dạ dày cô không có thức ăn, ói thế nào cũng không ra, chẳng qua chỉ là cảm thấy khó chịu.
Cô muốn giãy giụa, nhưng lại giãy giụa không thoát, chỉ có thể nhắm hai mắt lại, vô cùng khổ sở đợi môi của kẻ kia tiến đến gần.
Nhưng mà, cũng chính vào lúc này, trong lúc bất chợt, của toilet nam đối diện có người mở cửa ra.
Có 2 người đi ra.
Họ đang trò chuyện với nhau, giọng nói rất khách khí.
Một người trong đó còn là người Cố Lan San vô cùng quen thuộc, ngay giây phút cô nhìn thấy anh, cũng không khỏi cảm thấy, chuyện này xảy ra trùng hợp quá mức, thật không thể tưởng tượng nổi.
Lúc Hàn Thành Trì vào phòng vệ sinh, đụng phải chủ tịch của cả một chuỗi ngân hàng XX, một bên vay tiền, một bên buôn bán, quan hệ đôi bên cùng hỗ trợ lẫn nhau, khiến hai người khách khí bắt tay nói mấy lời khách sáo.
Hàn Thành Trì còn thuận đường giúp vị chủ tịch nọ đẩy cửa toilet ra ngoài, sau đó anh liền nhìn đến 2 người đứng ngoài cửa. Buổi tối tại địa điểm này gặp những trường hợp thế này cũng không phải là quá kì quái cho nên Hàn Thành Trì cũng không hề để ý, chỉ là nâng mắt, liếc một cái, lại thấy được là Cố Lan San. Cả người và ánh mắt anh liền trầm xuống ngay, nghĩ cũng không nghĩ liền chạy vọt lại, lập tức nắm lấy cổ áo của tên sâu rượu, cứng rắn kéo hắn ta ra khỏi người Cố Lan San.
Chuyện Cố Lan San gặp Hàn Thành Trì không phải là chuyện trùng hợp nhất, mà chuyện trùng hợp nhất là tên say rượu nọ lại quen biết với vị chủ tịch chuỗi ngân hàng XX kia.
Cho nên, sau khi Hàn Thành Trì thận trọng đỡ Cố Lan San đứng vững, cũng hỏi một câu:
“Lan San, em có chuyện gì sao?”
Sau đó liền cực kì âm u tàn bạo ngẩng đầu lên, nhìn tên đàn ông say mèn nọ, anh còn chưa mở miệng nói chuyện, này vị chủ tịch ngân hàng đã mở miệng hỏi:
“Anh rể, làm sao anh lại ở chỗ này?”
Anh rể sao?
Hàn Thành Trì nghe được từ này, liền nhíu nhíu mày, kinh ngạc nhìn về phía vị chủ tịch ngân hàng:
“Lưu Hành Trường, anh biết?”
“Đúng, đây là anh rể họ tôi.”
Lưu Hành Trường cười xong, sau đó hồ nghi nhìn Cố Lan San một chút, hỏi:
“Vị này là?”
Hàn Thành Trì vẫn chưa trả lời câu hỏi của Lưu Hành Trường, Cố Lan San đã vung cánh tay, thoát khỏi kiềm chế của Hàn Thành Trì, sau đó chân đi giày cao gót, đi tới một bên, từ túi trong móc ra điện thoại di động, gọi ngay cho Thịnh Thế.
Thịnh Thế rất nhanh liền bắt máy, anh còn chưa lên tiếng, giọng nói của Cố Lan San cách một tầng điện thoại, mang theo tiếng khóc nức nở truyền đến:
“Nhị Thập, có người khi dễ em.”
Thật ra thì Cố Lan San cũng không phải người động một chút là khóc, nhưng mà cô cũng không biết mình bị làm sao, chỉ là cảm thấy cảm xúc của mình đặc biệt không được ổn.