...
...
Ở bên này, Thịnh Thế và Cố Lan San vì xác định được làm ba làm mẹ mà mỗi ngày chờ mong và căng thẳng.
Bên phía nhà cũ, ông cụ tướng quân Thịnh vì xác định được làm ông cố mà thân thể lập tức lên tinh thần, ngay cả sau khi bác sĩ chăm sóc đặc biệt kiểm tra cho ông, cũng khoe các chỉ số đã khôi phục lại trong giới hạn cho phép.
Những người khác trong nhà họ Thịnh cũng rạng rỡ, rõ ràng khoảng cách đến khi đứa bé của Cố Lan San ra đời còn đến hơn chín tháng, nhưng tất cả mọi người đã bắt đầu chen lấn bố trí và sắp xếp.
Chỉ riêng có Thủ trưởng Thịnh là vô cùng rối rắm.
Ông một đêm không ngủ, ngày hôm sau khi từ trong thư phòng bước ra, trong nhà đã không còn một ai, đi vào phòng bếp nhìn một chút, phát hiện ngay cả một mảnh vụn của món ăn cũng không còn sót lại.
Ông bỗng cảm thấy địa vị mình lập tức rớt xuống ngàn trượng chỉ vì hai đứa cháu nội sắp chào đời.
Trong lòng cảm thán lại cảm thán, tuy mà mất mặt mũi, nhưng Thủ trưởng Thịnh vẫn tràn đầy mong đợi hai đứa cháu nội này của mình.
Dù sao cũng là máu mủ nhà họ Thịnh, hơn nữa chuyện của Cố Lan San cũng đã lộ rõ chân tướng, tất cả chuyện xảy ra lúc trước chỉ là một cuộc hãm hại.
Nhà họ Thịnh bị xấu hổ lâu như vậy cũng đều tiêu tán sạch sẽ, ông thật sự không tìm được chút tật xấu nào trên người Cố Lan San.
Nhà họ Thịnh không cần kết thân, chỉ cần xuất thân trong sạch là được, Cố Lan San cũng thỏa mãn yêu cầu, bây giờ cô ấy lại mang thai hai đứa bé...... Thật ra thì không có người cha nào lại đấu thắng con cái mình, một người cha cũng chỉ mong con cái mình được sống tốt...... Thủ trưởng Thịnh nghĩ tới nghĩ lui, liền quyết định đích thân đến bệnh viện một chuyến.
Ông lên lầu tắm rửa trước, sau đó theo thói quen mặc một thân quân trang sạch sẽ, đứng soi qua soi lại trước gương, Thủ trưởng Thịnh cảm thấy vô cùng nghiêm túc, liền cởi ra, đổi thành trang phục hưu nhàn, nhìn thân thiết không ít, lúc này Thủ trưởng Thịnh mới hài lòng cầm dao cạo râu lên cạo râu trên mặt sạch sẽ.
Đợi đến Thủ trưởng Thịnh chỉnh đốn xong tất cả, lúc xuống lầu, vừa vặn mẹ Thịnh và bảo mẫu cầm túi lớn túi nhỏ trở về.
Mẹ Thịnh thấy Thủ trưởng Thịnh xưa nay chưa từng mặc trang phục nào khác ngoài quân trang, lập tức đã hiểu tất cả, tuyệt không cho Thủ trưởng Thịnh mặt mũi trực tiếp phơi bày nói: “Lão thịnh, anh đi bệnh viện hả?”
Sắc mặt Thủ trưởng Thịnh lập tức lúng túng, cũng không nhìn mẹ Thịnh, hắng giọng một cái, liền “Hừ” một tiếng, đi ra ngoài cửa.
“Lão thịnh, anh đi thì hãy mang những thứ này theo, em cố ý mua cho Lan San đấy.” Mẹ Thịnh cười tủm tỉm đưa rất nhiều túi tới trước mặt Thủ trưởng Thịnh.
Thủ trưởng Thịnh do dự một chút, nhưng vẫn vươn tay ra nhận lấy, sau đó cũng không nhìn nụ cười đặc ý chói mắt trên mặt vợ mình, không quay đầu lại sải bước bỏ đi ra ngoài.
Mẹ Thịnh còn đặc biệt lớn tiếng nhắc nhở sau lưng thủ trưởng Thịnh: “Lão thịnh, nhất định phải dặn dò Lan San, mỗi ngày đều phải ăn đúng giờ nha!”