Cố Lan San có chút muốn bật cười, “Diệp Tư, em nói bậy bạ gì đấy? Chị có cái gì mà khổ sở.”
Nói xong, Cố Lan San liền bưng ly rượu, chầm chậm đi tới trong góc khuất, tìm một chỗ tương đối an tĩnh ngồi xuống.
Nhưng làm cho cô thấy lạ chính là, rất nhiều người tham gia buổi tiệc thường niên kế tiếp, đều thỉnh thoảng nhìn sang cô, sau đó xì xào bàn tán cái gì đó, mỗi khi cô ngẩng đầu lên nhìn bọn họ, bọn họ liền vội vàng khôi phục nở nụ cười, giống như là không có chuyện gì cụng ly uống rượu với người khác.
Ánh mắt Cố Lan San khẽ xoay một vòng, phát hiện rất nhiều người đều có loại phản ứng này, đáy lòng cô càng thêm hồ nghi.
Lúc Cố Lan San gặp Hàn Thành Trì, là cô trên đường từ toilet trở về, ngay lúc đó Hàn Thành Trì đang cùng một người đàn ông trung niên hơi phát tướng (mập mạp) trò chuyện.
Là Hàn Thành Trì lên tiếng gọi cô dừng lại: “Lan San.”
Cố Lan San quay đầu, nhìn thấy Hàn Thành Trì, liền đứng lại, nở nụ cười nhàn nhạt gọi một tiếng: “Anh Thành Trì.”
“Anh Hàn, vị này là?” Chen vào nói chính là người đàn ông mập mạp mới vừa nói chuyện với Hàn Thành Trì.
“Ông Trương, vị này là Cố Lan San.” Hàn Thành Trì nhìn về phía người đàn ông mập mạp giới thiệu Cố Lan San xong, liền quay đầu nhìn thoáng qua Cố Lan San, nói: “Vị này là Trương Đổng của Long Dược.”
“Cô Cố, xin chào.” Trương Đổng nhiệt tình đưa tay về phía Cố Lan San.
“Trương Đổng, ngài khỏe.” Tuy rằng Cố Lan San không nghĩ kết giao với những người trên thương trường này, nhưng là đây là buổi tiệc thường niên của công ty các cô, phép lịch sự cơ bản nhất cô vẫn phải giữ, trên mặt cô treo lên nụ cười chuyên nghiệp, lễ phép bắt tay với Trương Đổng một cái.
Ánh mắt của Trương Đổng dừng lại trên mặt Cố Lan San ước chừng nửa phút, sau đó đảo quanh ở trên người của cô mấy vòng, mới chậm rãi thu hồi bàn tay mập mạp của ông ta.
Cố Lan San cảm thấy ánh mắt của Trương Đổng nhìn toàn thân mình rất không thoải mái, đáy lòng cô có chút chán ghét, cho nên liền tìm một cái cớ, quay sang Hàn Thành Trì nói: “Anh Thành Trì, bên kia em còn có chút việc, em đi trước.”
Hàn Thành Trì gật đầu một cái, không có giữ Cố Lan San lại.
Cố Lan San cũng không thèm nhìn Trương Đổng một cái, liền giẫm giày cao gót đi thẳng.
Trong tích tắc cô xoay người đó, cô nghe rõ Trương Đổng quay về phía Hàn Thành Trì nói: “Anh Hàn thật là có phúc lớn, có một vị hôn thê như hoa như ngọc như thế.”
Vị hôn thê?
Hàn Thành Trì muốn kết hôn rồi sao?
Đáy lòng Cố Lan San tràn đầy tò mò, liền xoay đầu qua, vừa vặn nhìn thấy Tô Kiều Kiều giẫm giày cao gót hơn mười cm, lắc lắc eo thon đi tới bên cạnh Hàn Thành Trì, cánh tay giống như là rắn nước, khoác lên cánh tay Hàn Thành Trì.
Cố Lan San nhíu mày, thầm nghĩ, vị hôn thê của Hàn Thành Trì là Tô Kiều Kiều à? Làm thế nào mà anh ấy nhìn trúng cô ta vậy?
Lúc Cố Lan San quay đầu liền chạm phải ánh mắt của Tô Kiều Kiều, đáy mắt của Tô Kiều Kiều lóe ra một tia dương dương đắc ý.
Cố Lan San không để ở trong lòng chút nào liền quay đầu, rời đi.
Khi đi ngang qua đám người, loáng thoáng cô còn nghe thấy mấy câu nói vụn vặt.
“Cô ta thế nào lại bình tĩnh như vậy, vị hôn phu ngang nhiên công khai bên ngoài, làm sao mà cô ta một chút phản ứng cũng không có á!”
“Chẳng phải chồng trước của cô ta cũng đã từng ở bên ngoài làm chuyện tai tiếng không ngừng, cô ta như thường đều không có đứng ra nói cái gì đó thôi!”
“Cho nên nói, dạo này, phụ nữ xinh đẹp có ích lợi gì, bất quá chỉ là một cái bình hoa, đàn ông của mình bị oanh oanh yến yến bên ngoài câu đi như thường đó thôi!”
“Cô nói, có phải cô ta có bệnh tật gì mà chúng ta không biết không, cho nên mới không làm cho đàn ông thích như vậy!”