Anh cũng không có gấp gáp lui ra khỏi thân thể của cô, mà dừng lại một hồi rất lâu, sau khi anh điều chỉnh hơi thở thông thuận, anh mới chậm rãi rời khỏi cô, rút khăn giấy ở bên cạnh, lau sạch thân thể cho cô, mặc quần áo xong, sau đó lại sửa sang sạch sẽ cho mình, chậm rãi cài lại dây nịt, rồi kéo cô vào trong ngực, cúi đầu hôn sâu triền miên một lát, mới nhẹ nhàng buông cô ra.
Dù sao thì cũng là toilet nữ, Thịnh Thế ở lâu cũng không phải là chuyện hay, cho nên sau khi Cố Lan San cảm thấy mình có thể đứng vững, mới hé cửa, thò đầu ra, phát hiện bên ngoài không có người, vội ra hiệu cho Thịnh Thế đi ra ngoài chờ mình.
Đợi sau khi Thịnh Thế từ toilet nữ đi ra ngoài, Cố Lan San mới khe khẽ bước chân, lộn trở lại phòng kế bên, lẳng lặng ngồi ở trên bồn cầu, nghe động tĩnh phòng sát vách kế bên, ước chừng nửa phút, bên kia truyền đến tiếng giật bồn nước, ngay sau đó gian phòng bên cạnh mở ra, Cố Lan San mới từ trên bồn cầu đứng lên, làm bộ như trùng hợp, từ chỗ phòng kế bên của mình đi ra ngoài, vừa vặn chạm mặt người ở phòng sát vách.
…
…
Tối nay ở khách sạn Kinh Thành nổi tiếng Hàn Thành Trì có một bữa tiệc, cần mang bạn gái theo, mà vừa lúc buổi chiều tối Tô Kiều Kiều xuất hiện ở công ty của anh ta, cầm chi phiếu anh ta mua cho anh ta một cái thắt lưng và mang đến.
Nói thật lòng, cái thắt lưng này rất đắt, nhưng anh ta lại không thích kiểu dáng, thế mà anh ta cũng không có biểu hiện gì quá lớn, chỉ hướng về phía Tô Kiều Kiều nói: “Tối nay có một bữa tiệc, cô đi theo cùng tôi chứ.”
Tô Kiều Kiều hồi hộp, nhón chân lên, tiến tới trước mặt Hàn Thành Trì, hôn bẹp bẹp hai cái.
…
…
Đường Nhất Phàm lại bao nuôi một cô gái nhỏ, cô gái nhỏ này so với một người cùng tuổi thì nhìn trẻ hơn đến hai tuổi, trông chỉ mười chín đến hai mươi tuổi, chính là nhìn non nớt như tuổi hoa, đang là một sinh viên của đại học truyền thanh truyền hình.
Cố Ân Ân có nghe thấy Đường Nhất Phàm bao nuôi cô sinh viên đại học này, là sau khi Lục Nhất Phàm và cô nữ sinh đại học thân nhau được hai tuần, lúc đang đánh mạt chược, cô tình nhân nhỏ bé của một phú thương lỡ miệng, lơ đãng tiết lộ ra ngoài.
Cố Ân Ân vẫn muốn tóm được chứng cớ của Đường Nhất Phàm và cô nữ sinh đại học này, nhưng cô ta lại không nghĩ đến tối nay, trong tiệc sinh nhật của Bộ trưởng Vương cha Vương Giai Di, thế mà lại gặp.
Từ lần tiệc rượu từ thiện lần trước, sau khi Vương Giai Di khiến Bộ trưởng Vương mất mặt lớn như vậy, đã làm Bộ trưởng Vương thật sự chán ghét, cho nên tới tiệc mừng sinh nhật của cha mình cũng không được gọi đến.
Cố Ân Ân vốn muốn Đường Nhất Phàm và mình ở cùng một chỗ, Đường Nhất Phàm cũng đáp ứng thật tốt, nhưng mà buổi chiều lúc cô ta ăn mặc chỉnh tề, chuẩn bị từ trong nhà lên đường, lúc gọi điện thoại cho Đường Nhất Phàm, thì Đường Nhất Phàm lại nói cho cô ta biết, hắn có chuyện nên tạm thời đi Thượng Hải.
Cho nên, khi Cố Ân Ân ở trong tiệc sinh nhật Bộ trưởng Vương ăn được một nửa, đi ra nhà vệ sinh, vừa vặn thấy Đường Nhất Phàm đang ôm một cô gái nhỏ mềm mại như nụ hoa đi, Cố Ân Ân nghĩ cũng không nghĩ đã đuổi theo.
Lúc Đường Nhất Phàm chứng kiến Cố Ân Ân vợ mình đứng trước mặt mình, hắn không hề hoảng hốt lo sợ chút nào, trái lại còn nở một nụ cười, vẫn ôm cô nữ sinh đại học đó, nhìn Cố Ân Ân, nói: “Ân Ân, thật là trùng hợp, tiệc sinh nhật của Bộ trưởng Vương cũng chọn khách sạn này sao?”
Cố Ân Ân không biết Đường Nhất Phàm làm sao lại có thể cười ra tiếng, cô ta đã rất tức giận, lúc này rốt cuộc cùng không kiềm chế được,