Trong đó có những đứa trẻ bị chen lấn đến khó chịu nên bắt đầu gào khóc.
Tình cảnh có chút hỗn loạn.
“Mọi người xếp thành hàng, không nên vội vàng, càng chen lấn càng không qua được!” Giải Phóng Quân ở bên ngoài kêu.
Thế nhưng những người này đều tìm đường sống trong chỗ chết, biết rõ cái loại sợ hãi khi gần kề cái chết này, cho nên từng người đều rõ ràng có nghe nhưng không hiểu lời nói của Giải Phóng Quân.
Mọi người đều dùng sức xông ra ngoài cửa, thậm chí còn có rất nhiều người bắt đầu nhảy qua cửa sổ.
Khoảng cách của Cố Lan San cũng đồng nghiệp của mình tương đối gần, khi nhận được tin tức này, các đồng nghiệp đã nhanh chóng chạy ra ngoài.
Cố Lan San theo sát phía sau, nhưng lúc cô vừa mới đi được một nửa, thì cô cảm thấy trước ngực mình chợt lạnh, cô giơ tay lên, sờ sờ mới phát hiện dây truyền Tương Du Bình mà Thịnh Thế đưa cho cô bị đứt.
Bảo Thạch nhẵn bóng, theo áo rơi trên mặt đất.
Rất nhiều người, âm thanh rất hỗn loạn, Cố Lan San không nghe được tiếng vang của Bảo Thạch rơi xuống đất, cô vội né người sang một bên, nhường đường ra cửa.
Người ở trong nhà cũng không còn nhiều, tất cả mọi người đều bắt đầu liều mạng chạy ra ngoài, chen đến cuối cùng còn ít người, mọi người đi ra ngoài thì ung dung hơn rất nhiều.
Ít người sau, Cố Lan San cầm một đèn pin cầm tay, dựa theo mặt đất, tìm kiếm khối Bảo Thạch kia.
Bằng vào trí nhớ mới vừa rồi của mình, cô tìm kiếm xung quanh chỗ mình một đoạn khu vực được chiếu sáng trên mặt đất.
Có thể là vì bị chân người khác đá, nên Bảo Thạch chạy tới tận trong góc tường, Cố Lan San khẽ cười, chạy tới góc tường.
Lúc cô vừa mới cúi người xuống nhặt Bảo Thạch, mặt đất xảy ra một trận kinh hoảng, Cố Lan San cong người xuống, vội vàng cầm Bảo Thạch lên, xoay người định chạy đi, vốn đang kinh hoảng đột nhiên mặt đất lại dồn dập mãnh liệt, chấn động cả người cô làm cô có chút đứng không vững, lập tức ngã lăn trên mặt đất.
Thời gian động đất xảy ra, từ trước đến giờ đều rất ngắn, hơn nữa lực phá hoại còn đến mười phần.
Thời gian cũng chỉ là một cái nháy mắt, Cố Lan San cũng không có phản ứng kịp, cô nghe thấy âm thanh cửa sổ vỡ tan tành, tất cả ngôi nhà đều như đang rung lắc, có bụi bặm rơi xuống.
Cố Lan San chưa từng trải qua động đất mãnh liệt bên trong phòng như vậy, hơn nữa khi thật sự tới lúc dữ dội, cô trốn cũng không trốn thoát, Cố Lan San siết chặt lòng bàn tay cầm dợi dây truyền Bảo Thạch Tương Du Bình, ôm một tia hy vọng đứng lên, tính toán tránh vào góc tường.
Vậy mà, cô mới vừa đứng lên, cả căn phòng lại trải qua một hồi kịch liệt, thậm chí tường cũng nứt ra một khe hẹp, hô hấp của Cố Lan San trở nên dồn dập, cô cố gắng chống thân thể của mình, để cho mình duy trì trấn định, mới vừa giơ chân lên bước một bước, cô đã nghe được có tiếng tảng đá rơi xuống, cô bị sợ đến mức thân thể khẽ dựa vào vách tường, đầu óc trống rỗng, nghĩ thầm mình có thể chết ở chỗ này, trong lúc bất chợt không biết từ nơi nào có một bóng người phóng đến, cô còn chưa kịp thấy rõ rốt cuộc là ai, đã bị người ta vội vàng mang tới phía một góc tường.
Tốc độ rất nhanh, sau lưng Cố Lan San, đụng thẳng vào góc vách tường, cô đau đến hít vào một hơi, sau đó nghe được âm thanh phòng ốc nghiêng đổ, âm thanh tan vỡ như vậy, tràn ngập trong tai Cố Lan San, đụng phải mãng nhĩ làm cô bị đau, đầu cô đau đớn trong nháy mắt tối sầm lại, cả người hôn mê bất tỉnh.
…
…
Cũng không biết cụ thể rốt cuộc đã qua bao lâu, trong lúc bất chợt Thịnh Thế mở mắt.