Cố Lan San thất thần chừng hơn nửa ngày, mới nhẹ giọng kể lại chuyện giữa mình và Diệp Dao cho Thịnh Thế, sau khi kể xong, mặt của cô đã có chút đỏ lên, cô có chút thiếu tự tin nói: “Em thừa nhận em làm như vậy có chút giả dối, nhưng em không tốt, cũng không muốn để cho bà ta nhìn thấy em không tốt. Cho nên...... Cho nên em không có cách nào...... Em chỉ có thể tìm anh giúp đỡ, đóng vai lão công của em một lần, diễn một tuồng kịch ở trước mặt bà ta.”
“Em muốn tối mai hẹn bà ta ăn cơm, có ảnh hưởng tới anh hay không?” Sau khi Cố Lan San nói đến đây, giọng nói có chút khẩn trương: “Ý của em là, có ảnh hưởng tới công việc của anh hay không.”
“Không sao.”
“A.” Cố Lan San thoáng yên tâm, cân nhắc một chút, lại nói: “Chờ em chọn chỗ ăn cơm xong, em gửi tin nhắn nói cho anh địa chỉ, được không?”
“Không cần anh sắp xếp sao?” Thịnh Thế đi tới trước bàn làm việc, bưng ly nước trên bàn lên, uống một hớp làm nhuận cổ họng, tiếp tục tìm một lý do đường hoàng nói: “Em và anh đã là vợ chồng, tình hình của anh bà ta nhất định biết, cho nên anh sắp xếp, như vậy tương đối giống như thật hơn.”
Dừng một chút, Thịnh Thế lại bổ sung một câu: “Được không?”
Cố Lan San suy nghĩ một chút, cảm thấy Thịnh Thế nói thật có lý, cô làm sao lại không nghĩ tới, nếu cô chọn một nhà hàng và khách sạn thông thường, thì không có lực sát thương gì, “Được rồi, vậy tiền chi ra, em trả lại cho anh từng đợt được không?”
Thịnh Thế hơi hoảng thần, thật lâu sau, mới buông rèm mi xuống, che đáy mắt ảm đạm: “Được, không cần vội.”
“Ừhm.” Cố Lan San lại đáp một tiếng, rất lễ phép nói: “Cám ơn anh, tạm biệt!”
“Tạm biệt, Sở Sở.” Thịnh Thế cầm điện thoại di động, giọng nói hơi có chút lưu luyến không rời.
Vậy mà Cố Lan San vẫn cúp điện thoại rất nhanh.
Thịnh Thế lấy điện thoại di động từ bên tai xuống, khóe miệng nổi lên một nụ cười.
Trời mới biết đến cùng Thịnh Thế có bao nhiêu kích động, vui mừng biết bao nhiêu, Cố Lan San vậy mà lại tìm anh đến giúp đỡ.
Vừa rồi ở trong phòng họp anh còn cảm thấy cuộc sống như thế thật buồn tẻ vô vị, hiện tại anh lại cảm thấy cuộc sống thật muôn màu sặc sỡ hẳn lên.
Anh lẳng lặng nhìn trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ, trong đầu không ngừng xoay chuyển.
Sở Sở muốn cùng mẹ cô ấy ăn cơm, lúc trước mẹ của cô ấy bán cô ấy đi, anh phải làm chút gì đó, thỏa mãn tiểu tính tình này của Sở Sở?
——–
Hiệu suất làm việc của Thịnh Thế rất cao, buổi tối hôm đó gọi cho Cố Lan San một cuộc điện thoại, nói anh đã chuẩn bị xong tất cả, khách sạn Kinh Thành, tối mai bảy giờ rưỡi.
Ngay sau đó Cố Lan San lập tức gửi địa chỉ khách sạn Kinh Thành và thời gian cho Diệp Dao.
Ngày hôm sau là thứ bảy, đầu buổi tối Cố Lan San đi dạo khắp nơi trên diễn đàn, đến rạng sáng năm giờ mới đi ngủ, cho nên vẫn ngủ thẳng tới hơn bốn giờ chiều, mới bị điện thoại đánh thức, cô mơ mơ màng màng nghe, giọng nói lười nhác “A lo” một tiếng.
Thịnh Thế ngớ ra một giây, mới nói: “Còn chưa tỉnh ngủ?”
Cố Lan San nghe được giọng nói của Thịnh Thế, lập tức nhớ tới bữa tiệc tối hôm nay của mình, cả người tĩnh thần, cô từ trên giường ngồi dậy, nhìn thời gian còn sớm, lúc này mới thở phào một hơi, mới “Ừhm” một tiếng về phía điện thoại.