Vào phòng làm việc, có người đã vội vàng lấy tài liệu, Thịnh Thế nhìn chằm chằm tài liệu kia, mới vừa tính toán, liền nhìn đến một bên trên bàn làm việc để một chiếc túi rất quen thuộc.
Giống như đã từng nhìn thấy.
Anh nhìn chằm chằm túi kia nhìn một hồi, không có hạ bút đi ký tên.
Tô Kiều Kiều đứng ở một bên, nói thật dài, thấy Thịnh Thế vẫn cứng ngắc đứng ở đó, nhìn chằm chằm một cái túi ngẩn người không nói, liền vươn tay, đẩy cánh tay Thịnh Thế một cái, mềm mại nói: “Anh Thịnh, ký tên đi kìa!”
Thịnh Thế hồi hồn, gật đầu một cái, trong mắt lóe lên một cái, mới vừa tính toán ký tên, một cảnh sát nói: “Xin chờ một chút, chỗ này còn có một số tài liệu chưa viết xong.”
“Nếu như vậy, ngài Thịnh ngồi nghỉ ngơi một chút đã.”
Trưởng Cục Công an cung kính lên tiếng hỏi thăm.
Thân thể Thịnh Thế không thoải mái, lười phải mở miệng nói chuyện, liền gật đầu một cái, Tô Kiều Kiều liền nụ cười dương dương hả hê đi theo bên người Thịnh Thế, đi tới một bên ghế sa lon bằng da, ngồi xuống sát Thịnh Thế.
Trưởng Cục Công an phái người rót trà, tự mình rót cho Thịnh Thế một chén, Tô Kiều Kiều bưng lên, đưa cho Thịnh Thế, Thịnh Thế không nhận, chỉ là thần thái mệt mỏi, lắc đầu một cái, bày tỏ không uống.
Tô Kiều Kiều bỏ ly trà lên bàn, giả bộ quan tâm, hỏi thăm Thịnh Thế: “Anh Thịnh, anh không thoải mái sao?”
Thịnh Thế lại lắc đầu.
Tô Kiều Kiều đã quên với thái độ lạnh nhạt của Thịnh Thế đối với mình, cho nên không để trong lòng, vẫn như cũ hướng về phía Thịnh Thế, tiếp tục nói những ân oán của mình cùng Cố Lan San.
Thịnh Thế thật ra không nghe Tô Kiều Kiều nói gì.
Từ khi vừa vào Cục Công an, cô ta giống như một phiền não, không ngừng nói, anh không tâm tình nghe, liền trực tiếp ngoảnh mặt làm ngơ.
Về sau, Tô Kiều Kiều vẫn nói, Thịnh Thế không biết có phải là bệnh của mình càng ngày càng nghiêm trọng, vẫn bị Tô Kiều Kiều làm phiền, nói tóm lại, có chút buồn nôn, rất muốn ói, anh nhíu nhíu mày, cố đè nén, sau đó nghe thấy giọng nói Tô Kiều Kiều.
“Anh Thịnh, anh có biết không, người phụ nữ kia rốt cuộc cay cú bao nhiêu, cô ta chẳng nói lời nào cầm túi đập lên người ta, đập trên mặt em, làm em đâu đến muốn khóc......”
Giọng nói này của Tô Kiều Kiều, đến cuối cùng, giống như tên của cô ta, có cảm giác như kim châm vào tai, cực kỳ khó chịu.
Thịnh Thế nhíu mày, rốt cuộc chậm rãi từ từ nâng mắt lên, nghiêng đầu qua, liếc mắt nhìn Tô Kiều Kiều, hỏi: “Đau lắm hả?”
Tô Kiều Kiều lập tức gật đầu, nước mắt lưng tròng nhìn Thịnh Thế, “Thật là rất đau.”
“Bị thương ở đâu?”
Tô Kiều Kiều suy nghĩ một chút mình bị Cố Lan San đập lên mặt, liền nói: “Mặt ạ.”
“Quay lại, tôi xem một chút.” Giọng nói của Thịnh Thế nghe qua rất ôn hòa, chậm rãi, trong lòng Tô Kiều Kiều vui mừng, Thịnh Thế nắm lấy cằm của Tô Kiều Kiều, nhìn tỉ mỉ hơn nửa ngày.
Lông mi Thịnh Thế rất dài, anh nghiêm túc nhìn Tô Kiều Kiều như vậy, khoảng cách gần như thế, làm cho tốc độ tim đập của Tô Kiều Kiều không khỏi nhanh hơn.