“Lúc nào?” Cố Lan San đột nhiên ngắt lời Diệp Dao đang nói, cảm thấy đáy mắt chát chát có chút khó chịu: “Bà muốn gặp tôi khi nào?”
“Ngày mai đi, con có thời gian không?”
“Được.” Cố Lan San nói xong, nghĩ muốn ngắt điện thoại, nhưng mà, Diệp Dao ở bên kia điện thoại, tiếp tục gọi tên cô: “Sở Sở.”
Cố Lan San không lên tiếng, qua hai giây, liền nghe giọng nói của Diệp Dao truyền đến: “Sở Sở, mẹ nghe Tiểu Mặc nói, con đã kết hôn rồi.”
“Uhm.”
“Có thể cho mẹ gặp mặt chồng của con được không?”
...
...
Sau khi Cố Lan San nhận được điện thoại của Diệp Dao, căn bản không còn lòng dạ nào ở lại ăn cơm cùng với bà Hàn, trở lại Tứ Hợp Viện, cầm túi của mình, nói một tiếng là mình có việc, muốn đi trước.
Sắc mặt bà Hàn có chút mất mác, nhưng vẫn mỉm cười tiễn cô ra về.
Cố Lan San không ăn cơm chiều, trực tiếp lái xe trở về nhà, sau đó khóa cửa phòng chính mình lại, hung hăng mà khóc một trận.
Cô cảm thấy chính mình vô cùng uất ức, mẹ của Thịnh Thế rất tốt, mẹ của Hàn Thành Trì cũng rất tốt, ngay cả bà Cố là người đàn bà ham mê hư vinh đối với chính con gái của mình cũng rất tốt, vì cái gì mà mẹ cô lại nhẫn tâm như vậy?
Có trời mới biết, cô suy nghĩ lúc chính mình bị ủy khuất cùng khổ sở, có thể nhào vào trong lòng mẹ khóc nức nở một hồi.
Đợi sau khi cô nằm sấp trên giường khóc cho đã, cô liền nghiêng đầu, thất thần nhớ lại, thời điểm cô nhận được điện thoại của Diệp Da, trong lòng hiện ra một loại cảm thụ không nói nên lời, đặc biệt châm chọc. Cô thật không ngờ, có một ngày, người mẹ coi mình như hàng hóa mà bán đi, vậy mà vẫn gọi đến cho mình một cuộc điện thoại.
Thực ra cô cực kì muốn gặp mẹ mình, nhưng cô lại ra vẻ như cực kì oán hận.
Một người khi đối với một người khác vừa yêu vừa hận, điều duy nhất có thể làm, đó là cách nói chuyện.
Cho nên, cho nên lúc sau khi Diệp Dao muốn gặp chồng cô, cô vẫn bình tĩnh hòa nhã nói một tiếng được.
Giọng điệu kia, giống như cô rất hạnh phúc vậy, căn bản không cần bà quan tâm.
Cố Lan San nhếch môi, âm thầm cười nhạo mình, thật đúng là già mồm cãi láo.
Lại muốn ở trước mặt mẹ mình mà già mồm cãi láo, thể hiện ra bản thân mình đến cùng có bao nhiêu tốt.
Kỳ thực cô đã từng rất tốt sao? Luôn không tốt.
Nhất thời Cố Lan San cảm thấy được đôi khi, lúc phụ nữ tốt nhất, có khả năng ra vẻ già mồm cãi láo.
Cái việc già mồm cãi láo này, đôi khi thực sự làm cho người ta hận đến nghiến răng, nhưng đôi khi nó lại là một cọng rơm cứu mạng, thời khắc mấu chốt, Gìa mồm cãi láo đúng lúc có thể che dấu lúc cô yếu đuối cùng khổ sở, còn có việc khẩu thị tâm phi của cô.
Chỉ là, đợi đến khi Cố Lan San ổn định lại cảm xúc, cô mới phát hiện, dường như cô già mồm cãi láo một cách quá mức rồi.