Buổi chiều hôm đó, khi Cố Lan San tỉnh lại, Thịnh Thế vẫn không nhìn Cố Lan San một lần, Cố Lan San hướng về phía anh nói chuyện, vẻ mặt của anh có chút mất tự nhiên, thủy chung không nhìn về phía Cố Lan San một lần.
Buổi tối, anh đưa Cố Lan San về nhà họ Cố, trở lại nhà họ thịnh, anh nằm trên giường, có thể ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt của cơ thể thiếu nữ trên chiếc chăn, làm cho Thịnh Thế lăn qua lăn lại thế nào cũng không ngủ được, đợi đến khi anh vất vả lắm mới ngủ thiếp đi, lại nằm mơ...
Mộng xuân.
Đột nhiên khi anh....tỉnh dậy, lại phát hiện, không dấu vết mộng xuân.
Lúc này là 3h30 sáng, anh cũng không có buồn ngủ nữa, mãi cho đến khi mặt trời hiện ra ánh sáng ban mai, anh mới từ giường bò dậy, từ cấp 2 đến nay, lần đầu tiên anh cùng mấy người anh họ của anh cùng chạy bộ lúc sáng sớm.
......
Cố Lan San giật mình ngước mắt nhìn bầu trời mà chua xót, hai hàng nước mắt chảy xuống.
Cô thật lâu không có nghĩ đến chuyện đã qua, gần đây thế nào lại thường xuyên nhớ đến.
Rõ ràng trong trí nhớ kia, mỗi một người bọn họ đều trải qua rất tốt, cô cũng trôi qua trong vui vẻ.
Nhưng bây giờ, mỗi một người bọn họ đều như cũ trải qua rất tốt, cô lại không vui vẻ chút nào.
Thịnh Thế đã từng đối với cô rất tốt, cô và anh ở cùng nhau, sẽ cảm thấy thật ấm áp.
Cô cho là anh cùng với cô, có thể tiếp tục như vậy thiên trường địa cũ, ái muội cả đời.
Nhưng là cô không nghĩ đến, một đêm sinh nhật của Vương Giai Di đã phá vỡ tất cả hi vọng cùng ảo tưởng của cô.
Cô mất đi Thập Nhị.
Việc cô và hắn có thể được đối xử ngang hàng so với Thịnh Thế
Cô có Thịnh Thế.
Việc Thịnh Thế tốn nhiều tiền như vậy để mua cô về làm vợ của anh.
Sau khi cưới, cô vẫn hết sức mà làm tốt nhiệm vụ của mình, hiểu chuyện, nghe lời, khéo léo, ngoan ngoãn, Thịnh Thế nói gì, cô đều nói đúng.
Thậm chí khi công việc của cô mệt mỏi, thời điểm về đến nhà rất mệt mỏi, cũng chưa bao giờ để cho mình giống như những người vợ khác hướng chồng của mình mà oán trách.
Cô không bám người, không để cho mình trở thành phiền phức của anh, tạo thành gánh nặng, tạo thành chán ghét.
Nếu như anh không đi tìm cô, mặc dù thật sự cô có chuyện gì giải quyết không được, cũng không đến nhờ anh giúp.
Cố gắng lớn nhất của cô, là ở trước mặt Thịnh Thế, đóng vai một người vợ tốt nhất.
Nhưng là, dù vậy, cô cùng hắn, mãi cho tới bây giờ, vẫn là bằng mặt không bằng lòng.
Từ lúc cô gả cho anh đến bây giờ, cô cũng biết anh đã cho nhà họ cố rất nhiều tiền nhiều chỗ tốt, đây là tại sao thời điểm em trai cô muốn trốn đi, cũng không chút do dự liền đồng ý.
Nhà họ Cô mua cô từ trong tay mẹ ruột của mình một lần.
Có lẽ lúc ấy còn nhỏ, cô chẳng qua chỉ buồn một chút, Cố Ân Ân đối với mình tốt, cho nên cô rất nhanh thích ứng với nhà mới, cuộc sống mới.
Sau đó đến khi trưởng thành, thời điểm suy nghĩ lại, mới hiểu được, ban đầu mình trở thành hàng hóa bị bán một lần a!
Khi đó, cô cũng chỉ cảm thấy buồn một chút, nhưng lại có những người bạn như Thịnh Thế, Hạ Phồn Hoa, Qúy Lưu Niên, Triệu Lỵ, cô dần dần quên mất chuyện mình được mua, chẳng qua thời điểm lúc nửa đêm nằm mơ tỉnh dậy, vẫn có chút khổ sở.
Nhưng là, đợi đến khi mình và Thịnh Thế say rượu loạn tình, một lần nữa bà Cố cùng Thịnh Thế biến cô trở thành hàng hóa.