Cố Ân Ân cảm thấy lời nói này cực kỳ buồn cười, toàn thân cô không nhịn được run rẩy, ánh mắt chua xót từng hồi, cô cảm thấy tức giận, còn có khổ sở.
Hàn Thành Trì cho rằng cà vạt này là cô đưa.
Cố Lan San nói cái cà vạt này không phải cô ấy đưa.
Nhưng cô rõ ràng thấy được trong di động Vương Giai Di, hình Cố Lan San mua cái cà vạt này.
Cố Ân Ân càng tức giận, càng không lựa lời mà nói: “Hàn Thành Trì, về phần anh thì sao! Anh thích Cố Lan San, anh chỉ thích cô ta, cô ta không phải là đã đưa cho anh một cái cà vạt sao? Anh cần gì phải thề độc? Bị sét đánh, chết không tử tế...... Ha ha...... Anh thật sự là độc ác!”
Cố Lan San nhìn cái cà vạt, cũng hoàn toàn điên rồi, cô hoàn toàn không hiểu rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, cô vội vàng nhìn Cố n n, mở miệng, giải thích: “Chị...... Chị đừng nói như vậy, em đúng là đã mua một cái cà vạt như vậy, nhưng mà em không có đưa cho anh Thành Trì.”
Cố Ân Ân sắc mặt có chút tái nhợt, cô quay đầu, hướng về phía Cố Lan San cười cười, giọng nói nghe có chút nhẹ nhõm, nhưng bên trong lại thoáng run rẩy, tức giận nói: “Đã như vậy, vậy em nói cho chị biết, cái cà vạt này làm sao lại ở đây?”
Đúng vậy, cái cà vạt này làm sao lại ở đây?
Cố Lan San không đáp được. Nếu như không phải hôm nay, cô nhìn thấy cái cà vạt, cô hoàn toàn cũng không biết Hàn Thành Trì cũng có một cái giống cái cô đã mua cho Thịnh Thế.
Hàn Thành Trì dường như đáp không được. Cà vạt không phải Cố Ân Ân đưa, sẽ là ai đưa, thật chẳng lẽ chính là Cố Lan San sao? Mục đích của cô ấy là cái gì?
Tất cả mọi người cảm giác mình uất ức.
Nhưng ba người, nói đều là lời nói thật, ai có thể nói cho bọn họ biết, cái cà vạt sao lại ở đây?
Không khí bên trong nhà lâm vào trầm mặc.
Không biết qua bao lâu, cảm xúc của Cố Ân Ân mới ổn định lại, giọng điệu của cô rất lạnh nhạt: “Các người đều không thừa nhận cái cà vạt này, vậy tôi cũng không còn cách nào khác...... Hàn Thành Trì, không phải anh thừa nhận anh yêu Cố Lan San sao, tôi cũng không có cách nào. Nhưng mà...... Cố Lan San.......” Cố n n quay đầu, nhìn chằm chằm vào mắt Cố Lan San, nói gằn từng chữ: “Em yêu Hàn Thành Trì, em không phủ nhận điều này chứ?”
“Nếu không, em cũng sẽ không nhớ khi Hàn Thành Trì uống cà phê thì cho thêm một muỗng sữa hai muỗng đường, sẽ không nhớ Hàn Thành Trì ăn tôm thì bị dị ứng, thích ăn cơm trắng......”
“Tên của anh, tâm sự của em, anh là tòa thành trì duy nhất của em. Mà em, sẽ mãi là ngọn đèn dầu thắp sáng trong tòa thành trì đó sao?”
Theo lời nói của Cố Ân Ân, sắc mặt Cố Lan San dần dần tái nhợt.