Chỉ có ở lúc sinh ly tử biệt, con người mới cảm thấy được người bên cạnh mình, rốt cuộc có bao nhiêu quan tâm đến mình.
Mặc dù họ tới nơi này làm công việc phỏng vấn lấy tin tức, nhưng đã trải qua dư chấn, nên trong lòng mỗi người cũng không giống nhau nữa.
Mọi người đều ngầm hiểu lẫn nhau nên bắt đầu trợ giúp Giải Phóng Quân và những người tình nguyện làm một chút chuyện trong khả năng của mình, mặc dù bọn họ và khu vực người dân không biết nhau, nhưng lúc này lại giống như người một nhà, đoàn kết nhất trí đối kháng với thiên tai mà thiên nhiên mang tới.
Giải Phóng Quân vẫn siêng năng hướng về phía phế tích, thăm dò có người còn sống sót hay không, sau đó cứu chữa.
Tất cả những người chạy thoát đều giúp đõ quân y cùng các bác sĩ tình nguyện chăm sóc bệnh nhân.
Lúc này đã gần tối, mọi người vẫn chưa ăn gì, Cố Lan San giúp mọi người về phương diện nấu nướng, chính là dùng củi đốt và một nồi lớn, nấu sôi nước, thả rất nhiều gói mì ăn liền vào trong, sau đó nhanh chóng mò ra bưng cho người bệnh.
Sau khi người bệnh ăn xong, bọn họ và những người khoẻ mạnh mới đi ăn.
Mặc dù mọi người đều không biết nhau, nhưng lúc này lại ngồi một chỗ nói chuyện phiếm.
Người ngồi chung cùng một chỗ với Cố Lan San là người công ty của cô, còn có vài người ở trong khu vực gặp nạn, ru rú ở trong một căn phòng, xảy ra chuyện tàn nhẫn như vậy, mỗi người đều nặng nề, chẳng qua mỗi người có lẽ đều muốn truyền dẫn tư tưởng năng lượng cho những người khác, khích lệ lẫn nhau.
Cố Lan San cơ bản đếm những người chưa ăn, cô cầm mì ăn liền tương ứng với số người chưa ăn, xé ra từng túi từng túi, thả vào trong nồi, sau khi nấu xong, cô vừa định mở miệng gọi những người chưa ăn có thể tới ăn mì rồi, thì bên ngoài cửa phòng có mấy người tiến vào, bọn họ che ô đi mưa, trong tay cầm đèn pin cầm tay, đứng ở cửa, nhìn cả phòng toàn người đông nghẹt, mở miệng hỏi: “Xin hỏi, mọi người trong nhóm, có người nào tên là Cố Lan San không?”
Những người đó chính là dùng từ địa phương của huyện A để nói, Cố Lan San nghe nhưng có đôi chút không hiểu rõ, cô mở to mắt, lờ mờ nhìn ra cửa.
Người địa phương bên trong nhà dùng giọng địa phương hỏi một câu: “Mọi người tìm ai?”
“Cố Lan San.” Người tới lập tức nhắc lại tên Cố Lan San một lần nữa, vẫn giọng địa phương như cũ, một giây kế tiếp sau đó có người phiên dịch thành tiếng phổ thông, la hét: “Bọn họ đang tìm Cố Lan San? Người nào là Cố Lan San vậy? Cố Lan San, Cố Lan San!”
Lần này Cố Lan San nghe rõ ràng tên của mình, cô nhíu mày, nghĩ thầm bọn họ là ai, tìm cô làm gì, nhưng cô vẫn giơ đôi đũa trong tay lên, đáp một tiếng: “Tôi.”
Người đứng ở cửa nghe thấy giọng nói Cố Lan San, cầm đèn pin hướng về phía Cố Lan San chiếu, ánh sáng rất chói, chiếu vào làm Cố Lan San giơ tay che mắt.
“Cô tên là Cố Lan San?”
“Ừ.” Cố Lan San trả lời một câu, sau đó giọng nói người địa phương kia rất vang, chính là mang theo sự vui sướng: “Tốt quá, chúng tôi tìm cô hơn nửa ngày rồi, cô ra ngoài một chút, đồng chí Giải Phóng Quân đang tìm cô đó!”
Giải Phóng Quân tìm cô?
Cố Lan San sửng sốt một chút, nhưng cũng không mở miệng, người đứng ở cửa liền chen chúc tới, bắt lấy tay của cô, kéo đi hướng ra ngoài cửa: “Nhanh một chút, bọn họ đều rất nôn nóng.”