Cố Lan San gật đầu một cái, không nói gì, đạp giày cao gót, đi vào toilet.
Ngay sau đó, Thịnh Thế gọi một nhân viên phục vụ, tính tiền.
Nhưng sau khi Thịnh Thế rời đi, có một cô gái cũng lặng yên không tiếng động vào toilet.
Cố Lan San vào nhà vệ sinh, lúc mở buồng vệ sinh, cô thấy được một người mình quen biết.
Thật ra thì cũng không hẳn là quen thuộc, nhưng lúc cô tự sát cũng là người đó cứu được, hơn nữa lúc cô nằm viện, mỗi ngày người đó đều đến phòng bệnh thăm cô một lần.
Là viện trưởng Tôn của bệnh viện quân đội.
Cố Lan San nở nụ cười với viện trưởng Tôn, nói: “Thật là trùng hợp, vậy mà chị cũng ở trong này.”
Thái độ viện trưởng Tôn vẫn lạnh lẽo như trước, cho nên với việc Cố Lan San cười, có vẻ hơi câu nệ, nhưng cũng không khiến người ta cảm thấy xa lánh: “Thì ra là cô Cố, ăn cơm ở đây sao?”
“Ừ.” Cố Lan San đáp một tiếng, sau đó liền nở nụ cười, nói chuyện ăn uống ở trong nhà vệ sinh, hình như không tốt lắm.
Dường như viện trưởng Tôn biết Cố Lan San cười cái gì, cũng cúi đầu, cười khẽ một tiếng, sau đó hỏi: “Tay của cô sao rồi, để tôi xem một chút.”
“Không sao rồi.” Kể từ sau khi Cố Lan San cắt cổ tay tự sát, liền mua một cái đồng hồ rất lớn, đeo thường xuyên, vừa vặn che đi vết thương, cho nên hiện tại viện trưởng Tôn mở miệng, cô liền cởi dây đồng hồ, vươn đến trước mặt viện trưởng Tôn. Viện trưởng Tôn cẩn thận nắm tay của cô, nhìn qua, nói: “Vết sẹo rất nghiêm trọng, có thể sẽ lưu cả đời, chỉ là vết thương đã kín miệng rồi, nhưng mà bị thương dây thần kinh, cổ tay trái không thể nhấc đồ quá nặng. Điều này cô nhất định phải nhớ, khi rảnh đến bệnh viện một chuyến, tôi sẽ kiểm tra cho cô cẩn thận. Không cần đăng ký, trực tiếp gọi điện thoại cho tôi khi tới là được.”
Cố Lan San: “Tôi biết rồi, nhất định tôi sẽ đi.”
“Đừng ngại.” Viện trưởng Tôn nhàn nhạt trả lời một câu, mắt rơi vào quần áo của Cố Lan San, sau đó giơ tay lên, đưa tới: “Có một sợi tóc bị rụng, tôi nhặt giúp cô.”
“Cám ơn nhé!” Giọng nói Cố Lan San hơi có vẻ được chiều chuộng mà lo sợ, cũng không suy nghĩ nhiều, cũng không để ý đến viện trưởng Tôn siết sợi tóc kia trong tay, không hề vứt đi.
“Không có việc gì thì tôi đi ra ngoài trước.” Viện trưởng Tôn nói xong, liền nở một nụ cười với Cố Lan San, đạp giày cao gót rời đi.
...
...
Hôm nay rất trùng hợp, Sở Bằng và Tôn Thanh Dương cũng tới khách sạn Kinh Thành ăn cơm, vừa mới xuống xe, liền thấy Thịnh Thế, Cố Lan San và Diệp Dao vào khách sạn Kinh Thành.
Trong lòng Sở Bằng suy đoán, liền lập tức chứng thực. Mà lúc Cố Lan San nằm viện, trong lòng Tôn Thanh Dương cũng đã xuất hiện hoài nghi. Bây giờ nhìn thấy Cố Lan San và Diệp Dao ở cùng một chỗ, Tôn Thanh Dương cũng chắc chắn. Lúc vợ chồng hai người ăn cơm, đều ngầm hiểu lẫn nhau, đồng thời mở miệng nói chuyện này với đối phương.
Cho nên lúc Cố Lan San vào phòng vệ sinh, Tôn Thanh dương cùng đi vào.
Tôn Thanh Dương trở lại phòng, Sở Bằng lập tức lên tiếng hỏi: “Thế nào?”
Tôn Thanh Dương cầm sợi tóc trong tay quơ quơ về phía Sở Bằng, sau đó rút khăn giấy ở một bên bọc kỹ sợi tóc, cầm một cây bút, viết ở phía trên một chữ “Cố”.
“Sở Bằng, mới vừa ta nghe thấy Thịnh gia quá | tử | gia kêu chú ý rã rời Sở Sở.” Tôn Thanh dương vừa nói,