Khi ánh mắt Thịnh Thế đặc biệt sáng ngời như vậy, Cố Lan San đạt tới cao triều, sau khi cả một đêm mất ngủ cuối cùng trong cơn mệt mỏi ngủ say sưa.
****************
Ngày hôm sau Cố Lan San tỉnh dậy sớm hơn Thịnh Thế.
Lúc cô làm việc, bất kể đêm trước ngủ muộn thế nào thì hôm sau vẫn sẽ dậy từ rất sớm.
Mặc dù rất buồn ngủ, Cố Lan San vẫn từ trên giường lưu luyến không buông bò dậy đi vào phòng tắm tắm rửa.
Người mềm mại trong ngực Thịnh Thế biến mất không thấy, anh cau mày lật người nặng nề ngủ tiếp.
Cố Lan San tắm xong đi ra ngoài, nghĩ tới tối nay phải đi nhà họ Hàn tham dự sinh nhật của Hàn Thành Trì liền chọn một bộ quần áo dài dịu dàng, phối hợp với một đôi giày cao gót tám phân, đầu tóc vén lên lộ cổ trắng noãn xinh đẹp.
Lúc cô đi giày cao gót bước ra từ phòng thay đồ, thuận tiện lấy cho Thịnh Thế bộ quần áo ném lên giường, liếc mắt nhìn thời gian nghĩ Thịnh Thế còn có thể ngủ thêm một lát nữa nên không đánh thức anh dậy, tự nhặt quần áo của mình và Thịnh Thế ở trên mặt đất trên ghế salon đi xuống lầu.
Lúc Cố Lan San xuống lầu thoáng loáng có thể ngửi thấy trong đống quần áo mình ôm kia có mùi hương quen thuộc và gay mũi truyền tới.
Cô rút từng chiếc quần áo ra, cúi đầu dùng sức hít hà.
Bà quản gia thấy Cố Lan San ôm quần áo bẩn đi xuống vội lại đón: “Cô San, những thứ này bảo tôi làm là được rồi.”
Cố Lan San ngẩng đầu lên cười với bà quản gia, thuận miệng đáp: “Không sao, tiện tay mà thôi.”
Nói xong lại giơ áo khoác của Thịnh Thế lên ngửi một cái, ừm…. Cũng giống như mùi thơm lúc nãy cô ngửi thấy, cô liền đưa quần áo kia của anh cho bà quản gia, chỉ giơ áo khoác Thịnh Thế lên ngửi từ trong ra ngoài như con chó nhỏ.
Bà quản gia không nhịn được lên tiếng hỏi dò: “Cô San, cô đang ngửi cái gì?”
Cố Lan San đặt lỗ mũi ở bên ngoài tay phải áo khoác âu phục, rốt cuộc tìm được nguồn gốc mùi hương, cô lặng lẽ ngửi lại hai lần mùi nước hoa gay mũi rất rõ rệt.
Cô nhíu mày một cái tiếp tục ngửi thêm hai lần, sau đó nhớ lại lúc xế chiều chạm mặt Tô Kiều Kiều, chính là mùi nước hoa này.
Khó trách cô cứ cảm thấy mùi hương này rất quen thuộc.
Trong lòng Cố Lan San đang rất tốt lập tức chuyển thành âm u, cô nhét áo khoác Thịnh Thế vào trong tay bà quản gia, lắc đầu một cái, sắc mặt bình tĩnh nói: “Không có gì.” Sau đó lại nhanh chóng chuyển sang nói chuyện khác: “Bữa sáng chuẩn bị xong chưa? Hôm nay thời tiết thoạt nhìn rất đẹp, vào phòng kính trong hậu viện ăn đi.”
“Vâng, cô San.”
Cố Lan San đảo tròng mắt đen nhánh, sau đó nói thêm: “Cũng mang luôn cả bữa sáng của anh Thịnh vào trong phòng kính luôn.”
“Đã biết, cô San.”
Cố Lan San cong môi với bà quản gia sau đó đạp giày cao gót đi ra khỏi phòng.
Bà quản gia nhìn theo bóng lưng của Cố Lan San, cảm thấy nụ cười vừa rồi của cô San có chút kỳ quái, đẹp thì đẹp nhưng hình như ẩn giấu chút không vui mà bà chưa từng chứng kiến.
………
Thịnh Thế đi giày Tây từ trên lầu xuống, thấy trong phòng ăn trống không, chau mày hỏi: “Sở Sở đâu?”