Cửa phòng toilet đang mở, hai mắt Thịnh Thế mông lung đi tới đi, tiện tay nhẹ nhàng đóng cửa lại, lười biếng đi tới vén nắp bồn cầu lên.
...
...
Cố Lan San núp trong toilet, nín thở, dựng lỗ tai cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Một lát sau, bên ngoài khôi phục yên tĩnh, cô vừa định len lén chạy ra khỏi toilet thì nghe thấy tiếng bước chân.
Cố Lan San không cách nào phân biệt tiếng bước chân này rốt cuộc là của Thịnh Thế hay của mẹ Thịnh, chỉ nghe được tiếng động càng ngày càng đến gần, dường như là đang đi vào toilet, cô vô cùng hốt hoảng nhìn nhìn bốn phía, phát hiện phía sau tấm thủy tinh có một màn vải màu trắng.
Lúc này, cô đã không thể lui được nữa, chỗ duy nhất có thể ẩn núp chỉ còn có nơi đó, cho nên Cố Lan San cắn răng một cái, liền nhanh chóng chạy về phía đó.
Buổi tối hình như có người tắm, mặt đất có chút trợt, cô không để ý nên bị trượt chân, đầu gối đụng vào vách tường, đau đớn truyền đến nhưng cô lại không kịp xem, liền nhanh chóng núp sau tấm màn vải.
Lúc này, vừa vặn nghe tiếng người đi vào, sau đó chính là tiếng đóng cửa.
Cố Lan San dựa vào vách tường, nhắm mắt lại, từ từ thở ra một hơi, trong lòng âm thầm nghĩ tới nguy hiểm thật.
Chẳng qua suy nghĩ này còn chưa kịp dừng lại, cô liền nghe thấy tiếng nước chảy rả rích rích truyền đến.
Đầu tiên, Cố Lan San sửng sốt một giây, sau đó mặt mày đỏ lên.
Tiếng động này, rất dễ nhận thấy đó chính là..... Tiếng động đi vệ sinh...... Tuy rằng cô không tận mắt nhìn thấy, nhưng mà trốn ở chỗ này nghe, vẫn có chút rất lúng túng.
Cố Lan San thầm cầu nguyện trong lòng, người bên ngoài hãy nhanh chóng đi vệ sinh xong, sau đó rời đi.
Tiếng nước chảy kéo dài một lát, thật ra thì cũng chỉ kéo dài hai phút nhưng Cố Lan San lại cảm thấy dài như một thế kỷ, rốt cuộc mới ngừng lại.
Sau đó cô nghe thấy tiếng bồn cầu xả nước, trong lòng thầm nghĩ cuối cùng cũng kết thúc, cả người khẽ buông lỏng xuống.
Ai ngờ, dường như trời cao đang cố ý hành hạ cô Cố Lan San, cô mang theo điện thoại, thế nhưng lúc này bỗng nhiên vang lên.
Chỉ là một tiếng, rất ngắn gấp rút, là âm báo có tin nhắn.
“Là ai?” Thịnh Thế vừa đi vệ sinh xong, hơi nhấc quần lên, phía sau lưng của anh bị thương, lúc động cánh tay sẽ ảnh hưởng đến vết thương, khiến anh đau đớn, cho nên động tác cố hết sức chậm chạp.
Bỗng nhiên nghe thấy một tiếng tí tách, dĩ nhiên đây chính là âm báo có tin nhắn của điện thoại iphone, động tác của anh lập tức cứng ngắc giữa không trung.
Anh đứng trước bồn cầu, nhìn quanh trái phải một vòng, phát hiện trong toilet cũng không có người.
Điện thoại di động của mẹ anh đang tắt mày, hơn nữa tiếng động này chính xác là phát ra từ phòng vệ sinh, hơn nữa, hơn nữa mẹ anh không dùng điện thoại iphone, rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì vậy?
Chẳng lẽ trong toilet bệnh viện này có quỷ?
Thân thể Thịnh Thế không nhịn được run lên, liền hung hăng lắc đầu một cái, toét miệng, cười nhẹ, anh đang suy nghĩ lung tung cái gì vậy, có lẽ vừa rồi chỉ là do anh ảo giác thôi.
Thịnh Thế nghĩ tới đây, liền tiếp tục buộc thắt lưng, sau đó ngón tay của anh mới vừa tiến hành một động tác, thì tiếng động vừa rồi lại vang lên một lần nữa —–