“Xin chào, tôi là Cố Lan San.” Trong giọng nói của Cố Lan San chứa đầy vẻ buồn ngủ.
“Lan San, con còn đang ngủ hả?” Trong điện thoại truyền tới một giọng nữ rất từ ái, “Vậy con ngủ đi, bác sẽ gọi lại cho con sau.”
Lập tức Cố Lan San liền tỉnh táo lại, cô mở mắt, lấy tay che chút ánh sáng, hắng giọng một cái, để cho mình có vẻ tỉnh táo lại: “Bác Hàn, không sao ạ, bác tìm con có chuyện gì không?”
“Không có chuyện gì, chỉ là nghĩ lâu rồi không có gặp con, muốn xem con bây giờ có tốt hay không? Nếu có thời gian, con có thể tới chỗ bác ngồi một chút được không?”
Cố Lan San thông qua giọng nói của bà Hàn, lờ mờ nhận ra tâm tình của bà hình như rất tốt, cười hỏi: “Bác Hàn, hôm nay tâm tình của bác rất tốt nha, có chuyện tốt gì vậy ạ?”
“Ừ, không phải là của bác, là Thành Trì!”
“Anh Thành trì sao? Anh ấy thế nào?” Cố Lan San thuận miệng hỏi ngược lại.
“Lan San à, bác cũng là sáng hôm nay mới vừa nghe được Thành Trì nói cho bác biết chuyện này, cho nên bác rất vui mừng lập tức nghĩ tới con, liền gọi điện thoại cho con, Thành Trì đứa nhỏ này, cũng thiệt là, vậy mà vẫn luôn che che giấu giấu như vậy, hiện tại nó mới thành lập một công ty, mới vừa phê duyệt xuống không lâu, còn nói cái gì hiện tại đang có lời, hơn nữa vận khí tốt, trước cuối năm, là có thể mua phòng ở mới, dọn ra khỏi nơi này.”
“Có thật không? Vậy thật tốt.” Cố Lan San thật sự vui mừng, lúc trước ở dạ tiệc từ thiện, nghe được Quý Lưu Niên nói mấy lời kia về Hàn Thành Trì, đáy lòng cô cũng không dễ chịu, nếu Hàn Thành Trì tự mình thật sự có thể thành lập công ty, sau đó có lợi nhuận, đây mới thật là một chuyện tốt: “Bác Hàn, bác hãy yên tâm đi, anh Thành Trì thông minh như vậy, hơn nữa còn thận trọng, làm việc ổn trọng như vậy, anh ấy nhất định sẽ thành công, sẽ không để cho bác trôi qua cuộc sống khổ cực như vậy.”
“Đúng vậy, bác cũng tin tưởng Thành Trì.” Giọng nói của bà Hàn nghe rất nhẹ nhàng, có một loại cảm giác khổ tận cam lai (thời kỳ cực khổ đã qua, cuộc sống an nhàn sẽ tới): “Lan San, chúng ta không nói nó nữa, con gần đây vẫn không có tới thăm bác, khi nào thì con có thời gian, tới đây một chuyến đi, gần đây Thành Trì cũng bề bộn nhiều việc, có lúc hơn nửa đêm bác cũng không biết nó khi nào thì trở về, chỉ có một mình bác thật là buồn tẻ!”
Cố Lan San cầm điện thoại di động nhìn ngày, trầm mặc một hồi, nói: “Bác Hàn, chủ nhật này nha.”
“Được, được, ngày đó cũng được.” Bà Hàn rất vui mừng, liên tục nói hai lần “Được”: “Vậy thì bác không quấy rầy con nữa, con tiếp tục ngủ đi.”
“Tạm biệt, bác Hàn.”
Sau khi Cố Lan San cúp điện thoại, lười biếng cầm điện thoại, buông tay xuống, lười biếng ở trên giường lật người, mặt vừa vặn nằm ngay cửa sổ, bên ngoài ánh mặt trời gay gắt, Cố Lan San lặng người trong nháy mắt, liền vọt khỏi giường, vội vàng cầm điện thoại di động lên nhìn đồng hồ, sắp hai giờ chiều rồi, vậy mà cô vẫn còn ở chỗ này ngủ, không có đi làm!
Cố Lan San vội vàng vén chăn lên, chân mới vừa để xuống đất, cô liền nhìn thấy mình khắp cả người đầy dấu vết hồng hồng ái muội, từng cảnh xảy ra tối qua hiện lên ở trong đầu của cô, giống như cuốn phim chầm chậm chiếu lại, từng chuyện được nhớ lại.