Cô cũng không phải là loại người đúng lí cũng không tha, cô là loại bướng bỉnh tuỳ hứng, nhưng cô cũng chỉ đùa bỡn với Thịnh Thế thôi.
Cô vốn không phải là người thiện lương, nhưng cũng sẽ không đi hại người, thật ra cô cũng không phải cái loại để mặc cho người khác khi dễ mình!
Tô Kiều Kiều từng theo Thịnh Thế như thế nào, cô mặc kệ cô ta, khi đó cô không yêu Thịnh Thế.
Nhưng sau khi cô yêu Thịnh Thế, Tô Kiều Kiều đối với Thịnh Thế như thế nào, thì cô có ý kiến!
Tô Kiều Kiều đã có Hàn Thành Trì, hiện tại ngược lại còn muốn quyến rũ Thịnh Thế!
Cô ta muốn cho Cố Lan San cô gặp đại nạn sao!
Như vậy, coi như cô ta xui xẻo, lần này cô ta đã chạm tới ranh giới cuối cùng của cô rồi.
Chính thê diệt tiểu tam, thiên kinh địa nghĩa!
(Thiên kinh địa nghĩa: Là để chỉ những lí lẽ đúng đắn xưa nay, không có gì phải bàn cãi, nghi ngờ.)
Chính thê ở bên cạnh, vì muốn giữ lão công của mình, im hơi lặng tiếng, hoặc là đối mặt với những nữ nhân hấp dẫn chồng mình khác, làm như không thấy.
Nhưng, Cố Lan San cô không cho phép!
Cô không làm được!
Nghĩ tới đây, trên mặt Cố Lan San đều treo nụ cười, hướng về phía ba người nắm quyền trong đoàn phim, hỏi thăm: “Mấy người nghĩ như thế nào?”
Dù sao, Thịnh Thế đã nói qua, cô nghĩ như thế nào thì là thế đó, dù hôm nay cô có chọc thủng, thì anh cũng sẽ thay cô chống đỡ!
Cô làm ra kết quả như thế, không phải là đem vài triệu tiền đầu tư vào phim điện ảnh của Hàn Thành Trì đánh trong một nước cờ sao!
Căn cứ theo tính tình Thịnh Thế, chắc chắn sẽ không để cho Cố Lan San cô thiếu nợ anh ta, cuối cùng cũng đem tiền hoàn trả cho Hàn Thành Trì thôi!
Cho nên, trước khi cô làm việc này, cô thật sự đã suy nghĩ kỹ kết quả cuối cùng, cũng đồng thời bảo đảm sẽ không đả thương đến tập đoàn Bắc Dương và Thập Lý Thịnh Thế nửa điểm!
Nhà Sản xuất nhìn đạo diễn và biên kịch một chút, cuối cùng lại không có can đảm làm trái ý Cố Lan San, chỉ sợ không cẩn thận chọc Cố Lan San động thai, gây ảnh hưởng tới mạng người, thì hậu quả còn nghiêm trọng hơn.
Cho nên, Nhà sản xuất hướng về phía Cố Lan San gật đầu một cái, nói: “Cô Sở nói đổi kịch bản thì đổi kịch bản!”
Lúc này Cố Lan San mới cong môi, cười hài lòng.
…
…
Tô Kiều Kiều cùng Hàn Thành Trì đi tới, xuất hiện tại phim trường.
Mặc dù Tô Kiều Kiều rất thích làm ngôi sao lớn, nhưng đây là bộ phim điện ảnh đầu tiên cô ta trở lại làng giải trí, cho nên cũng không dám có nửa điểm chậm trễ, nên lúc nhìn thời gian sắp không kịp giờ, liền nói xuống xe trước, mau chóng tới lầu, để lại một mình Hàn Thành Trì ở bãi đỗ xe ngầm tìm chỗ đậu xe.
Tô Kiều Kiều chạy một đường thẳng lên phòng hoá trang ở tầng mười sáu, cô ta tức giận thở hổn hển ngồi xuống, rồi vội vàng phân phó thợ trang điểm hoá trang cho mình, mới vừa đánh lớp nền trang điểm, trợ lý của Tô Kiều Kiều ôm một xấp giấy vội vàng xông vào: “Chị Kiều Kiều, không xong rồi, kịch bản là một vở hài kịch rồi, đây là kịch bản mới.”
Tô Kiều Kiều nhíu mày, mang theo vẻ rõ ràng không thể tin được, tư thế cao ngạo vươn tay ra, nhận lấy những trang giấy kia, cô ta tuỳ ý thợ trang điểm hoá trang cho mình, sắc mặt cô ta trong nháy mắt trở nên khó coi, bịch một cái cô ta đứng lên, hướng về phía cửa phòng hoá trang đi ra.
“Chị Kiều Kiều, chị đi đâu vậy?” Trợ lí theo sát phía sau.
“Tôi đi tìm nhà sản xuất, hỏi bọn họ một câu xem rốt cuộc họ ăn tim gấu mật hổ gì!” Tô Kiều Kiều đi giày cao gót, lớp phấn hoá trang chưa đủ nên nhìn mặt cô ta rất trắng, cộng thêm sự tức giận của cô ta nữa, nhìn có mấy phần dữ tợn: “Thành Trì cũng đã tới, cô đi ra cửa thang máy chờ anh ấy, thấy anh ấy đến, lập tức đưa anh ấy tới chỗ nhà sản xuất!”