Thịnh Thế sững sờ tay cầm điện thoại di động nhìn vách tường đối diện lúc lâu chỉ cảm thấy như mộng ảo, đây là lần đầu tiên sau khi cưới cô chủ động gọi điện thoại cho anh, hơn nữa không phải vì ngã bệnh cũng không phải gặp chuyện không may, mà là cô nói cho anh biết cô đang bị mất ngủ…
Ban đầu trong lòng Thịnh Thế còn đang mong đợi và suy đoán, cuối cùng lại hiểu ra.
Sở Sở cô ấy, nửa đêm mất ngủ cho nên nhớ tới anh, còn gọi điện thoại qua cho anh.
Anh từng nói chuyện với rất nhiều bạn gái, các cô gái đó đừng nói mất ngủ gọi điện thoại cho anh, cho dù anh hơn nửa đêm nói muốn uống chút gì đó các cô cũng sẽ không ngại xa ngàn dặm đi sớm về khuya đưa tới cho anh.
Cố Lan San làm chuyện này thật ra chưa tính là gì so với những bạn gái kia, nhưng Thịnh Thế lại cảm thấy có lẽ đây là chuyện vui nhất mà cả đời này anh gặp được.
Đáy lòng anh vui sướng cực kỳ, từng chút từng chút tràn ngập ra.
Cố Lan San nói xong câu kia đợi nửa ngày cũng không thấy Thịnh Thế nói gì, vì cách điện thoại nên cô không xác định được anh vui hay buồn, đáy lòng có chút chột dạ, không nhịn được thấp thỏm suy nghĩ bất an, có phải Thịnh Thế không vui không? Có phải vừa rồi cô quá mức càn quấy? Nhưng, thật sự không phải cô cố ý… Người bình thường nghe thấy lời cô nói kia thì sẽ thuận miệng hỏi một câu không thoải mái chỗ nào? Có cần đi khám bác sĩ hay không? Nhưng mà ai biết anh lại trực tiếp bỏ qua quá trình đó, dứt khoát gọi điện thoại cho bác sĩ… Cố Lan San cắn môi dưới gọi một tiếng: “Thịnh Thế.”
Thịnh Thế vốn đang đắm mình trong sự vui mừng, vẻ mặt và tinh thần thể xác đều dịu dàng, nghe thấy cô gái gọi tên mình giọng điệu cũng thỏa mãn, mềm nhũn xuống: “Hả?”
Sau đợt Cố Lan San và Thịnh Thế cãi nhau, cô chỉ nói nhún nhường trước mặt anh một lần, đó chính là lần bỏ lỡ bữa tiệc sinh nhật của anh, hơn nữa còn nói chuyện quanh co lòng vòng.
Nhưng chuyện lần này rõ ràng không tới mức nghiêm trọng, sao cô có thể nói lời xin lỗi được.
Cuối cùng Cố Lan San do dự lúc lâu mới nói một câu, rõ ràng là cô không để ý nhưng hết lần này tới lần khác lời của cô đúng lý hợp tình như thế: “Thịnh Thế, tôi nói tôi không thoải mái, anh biết không nếu người bình thường sẽ hỏi tiếp cô làm sao vậy? Nhưng anh lại không hỏi gì đã điện thoại cho bác sĩ, kết quả chỉ là do tôi không ngủ được, anh không cảm thấy anh làm như vậy là rất quá lố sao? Anh biết không, anh làm như vậy khiến tôi xấu mặt…”
Thịnh Thế cầm di động nghe Cố Lan San mười phần kiêu căng trách mắng, lập tức cong môi nở nụ cười rực rỡ.
Bạn nói xem người phụ nữ này sao lại nói chuyện không có lý lẽ như vậy… Rõ ràng là cô nói cô khó chịu khiến anh vô cùng căng thẳng vội gọi điện thoại tìm bác sĩ riêng chăm sóc ông nội, kết quả cuối cùng cô nói cho anh biết chỉ là do cô mất ngủ. Anh còn chưa tức giận, cô cứ như vậy đúng lý hợp tình vô cùng khí thế bắt đầu trách mắng sai lầm của anh….
Nhưng bạn nói xem, sao anh lại thích bộ dạng cô rất ngang ngược càn quấy không phân rõ phải trái như vậy nhỉ?
Nghe giọng điệu này của cô, cách điện thoại anh cũng cảm giác được cả người mình cực kỳ thoải mái, so với cùng liều chết triền miên cùng cô trên giường trăm nghìn lần còn muốn vui vẻ hơn!