Thịnh Thế nhìn về phía Cố Lan San đắp kín chăn nói: “Sở Sở, thời tiết Bắc Kinh thật sự đặc biệt không tốt, chắc gần đây cục môi trường không bảo vệ tốt, đợi lát nữa anh gọi điện thoại bảo người ta đi thăm dò.”
Thịnh Thế vén chăn cầm gối ở dưới đầu Cố Lan San lên, chống lên cơ thể cô nói tiếp: “Nhân tiện anh cũng bảo cục an toàn thực phẩm đi kiểm tra mấy… quán ven đường kia luôn.”
Thịnh Thế bưng cháo trên bàn lên, lại cầm muỗng đút cho Cố Lan San, Cố Lan San mở to miệng ra ăn.
Thân thể Cố Lan San không có gì đáng ngại, sau khi có thể ăn sức khỏe hồi phục rất nhanh, thân thể cũng tự nhiên khỏe lại nhanh chóng.
Có thể vì bệnh hai ngày trước tính tình cô không ổn định, càng về sau càng ngoan ngoãn.
Mãi cho đến hôm xuất viện, Thịnh Thế đã sớm gọi điện kêu tài xế lái xe tới bệnh viện.
Thịnh Thế làm xong thủ tục xuất viện lái xe đưa Cố Lan San về tiểu khu của cô, dọc theo đường đi có chút không yên lòng dặn dò Cố Lan San rất nhiều thứ.
Cố Lan San nghe nhưng không nói gì, ánh mắt nhìn ngoài cửa sổ có vẻ không tập trung.
Trong đầu cô đang suy nghĩ, rốt cuộc bây giờ mình và Thịnh Thế được xem là gì?
Còn cô đối với Thịnh Thế là gì?
Cô có thể khẳng định Thịnh Thế thích cô, nhưng anh thích cô mà lại có thể ly hôn với cô vì cô và Hàn Thành Trì hôn nhau.
Cô không thể khẳng định cô có thích Thịnh Thế hay không, lần này cô ngã bệnh khiến mình hiểu rõ mấy ngày này rất lệ thuộc vào Thịnh Thế, là vì cô gần như lâm vào cảm giác sợ hãi sống chết mà ỷ lại vào Thịnh Thế sao?
Hoặc giả, hay là vì cô được anh cứu một mạng nên đáy lòng cảm động?
Cô thật sự rất cảm động, cô là người cũng có trái tim, khoảng thời gian từ khi cô nghĩ rằng mình phải chết đến lúc cô ngã bệnh nằm trong bệnh viện, đều là Thịnh Thế ngày đêm không nghỉ chăm sóc cô.
Mắt cô nhìn rõ những điều này.
Nhưng cảm động không phải là tình yêu.
Cô đã từng vì ơn cứu mạng mà yêu một người, cuối cùng yêu đến vô cùng thê thảm.
Bây giờ cô không thể trộn lẫn ơn nghĩa và tình cảm vào cùng một chỗ.
Cố Lan San muốn mình phải hiểu rõ rốt cuộc cảm giác của mình với Thịnh Thế là gì, cô không thể mơ hồ không rõ trắng đen ỷ vào anh thích cô liền làm lỡ chân anh.
Đây là điều rất không công bằng với anh.
Nghĩ tới những thứ này, nên trước khi xe dừng lại Cố Lan San nói với Thịnh Thế như thế này: “Thịnh Thế, mấy ngày nay rất cảm ơn anh đã chăm sóc em.”
Những điều Thịnh Thế muốn dặn dò cô bị chặn ngang ngay khóe miệng.
Nụ cười trên mặt anh trở nên nghiêm túc, anh nhìn Cố Lan San lập tức hiểu ý cô.
Đây là cô muốn phủi sạch quan hệ với anh sao?
Anh hơi hạ mí mắt che đáy mắt u ám.
Cố Lan San không biết tiếp theo mình nên nói gì, đáy lòng cô hỗn loạn, buồn rầu rối thành một nùi, cô nghĩ một lúc lâu mới nói tiếp: “Thịnh Thế em xuống xe trước, trên đường về anh đi chậm thôi, gặp lại.”
Cánh môi Thịnh Thế mím chặt không lên tiếng chỉ quay đầu nhìn lá cây khô sắp rụng ven đường.