Cố Ân Ân nghe tiếng tim đập của Hàn Thành Trì, rõ ràng là cô rất quen thuộc, nhưng không biết vì sao, giờ lại cảm giác có chút xa lạ, cô hơi ngẩng đầu, thấy Hàn Thành Trì nhắm mắt lại, ôm cô, khóe môi khẽ cong, dáng vẻ rất ấm áp, an tĩnh.
Cố Ân Ân nhìn khuôn mặt khi Hàn Thành Trì nhắm mắt, rất muốn mở miệng, hỏi anh một câu, chuyện cái cà vạt đó là sao? Rốt cuộc em Cố là ai? Là Cố Lan San sao? Em Cố yêu anh, có phải anh cũng yêu hay không? Anh chính là Hàn Thành Trì em biết từ nhỏ, cùng nhau lớn lên sao? Anh chính là Hàn Thành Trì đã nói lời thề son sắt, nếu yêu em, mãi mãi không bao giờ thay đổi sao?
Nhưng mà, những lời này, đến khóe miệng, cuối cùng vẫn bị Cố Ân Ân nuốt xuống bụng.
Cô hỏi cũng vô ích, sao Hàn Thành Trì có thể ngốc nghếch vì một cái cà vạt mà thừa nhận tất cả với cô như vậy?
Huống chi, cô còn không xác định, giữa Hàn Thành Trì và Cố Lan San rốt cuộc có cái gì mờ ám không. Cô nghĩ, nên làm trước hết, là xác nhận một chút đã.
************
Ngày hôm nay Cố Ân Ân suy nghĩ, cô cần xác nhận một chút trước, ngày hôm sau liền hành động thực tế thật sự. Cô hẹn Cố Lan San, hẹn ở một quán trà ở Cố Cung.
Nơi mà Cố Ân Ân chọn địa điểm, có chút xa, nhưng vì đã ước định với Cố Ân Ân, cho nên căn bản Cố Lan San không hề từ chối, không có ý muốn đổi địa điểm, trực tiếp đồng ý, vào lúc xế chiều, còn cố về sớm hai giờ, đến nơi đã hẹn.
Thời tiết hôm nay rất tốt, tốt đến mức hình dung như thế nào nhỉ?
Không giống mùa hè, giống như mùa xuân, ánh nắng tươi sáng, nhiệt độ cũng không cao, gió mát thổi nhẹ, cũng không nóng ran, rất thích hợp cho những cặp vợ chồng, người yêu dắt tay nhau ở Cố Cung, ở Hậu Hải, trong Di Hoà Viên chèo thuyền, dạo mát.
Bởi vì Cố Lan San rời công ty sớm, không phải giờ cao điểm lúc thủ đô tan tầm, cho nên cô lái xe thẳng một mạch. Cố Lan San từ đường vòng ba trực tiếp lên vòng hai, sau đó dọc theo đường đi, tới phố Trường An, rẽ vào một con phố nhỏ gần Cố Cung, đi tiếp về phía trước. Cô đã mở hướng dẫn, cho nên bảy lần quặt tám lần rẽ cũng không còn lạc đường, ngược lại dễ như trở bàn tay mà tìm được quán trà Cô Ân Ân chọn.
Kết quả, Cố Lan San đến sớm hơn Cố Ân Ân nửa giờ. Cố Lan San chọn một góc ngồi gần cửa sổ, nhìn qua cửa sổ, còn có thể thấy 1 góc phong cảnh của Cố Cung.
Quán trà rất đặc biệt, âm nhạc bên trong, giọng rất thấp, là ca khúc của Tân Hiếu Kỳ.
Lúc Cố Ân Ân đến, Tân Hiểu Kỳ mới hát bài “Vị đạo” được một nửa.
Cố Ân Ân đứng ở quán trà nâng di động lên, vừa mới định gọi điện thoại, Cố Lan San đã thấy cô, giơ tay lên, giơ giơ, hô một tiếng: “Chị.”
Cố Ân Ân ngẩng đầu, thấy Cố Lan San, liền cất điện thoại di động. Hôm nay cô mặc một chiếc váy màu trắng rất đoan trang hiền thục, tóc dài đen nhánh thẳng tắp buông xuống phía sau, ánh mắt đen khiến người ta ngẩn ngơ, cao quý sang trọng đi đến trước mặt Cố Lan San, ngồi xuống, mở miệng, nói: “San San, xin lỗi, chị đến muộn.”
Vào giờ phút này, Tân Hiếu Kỳ vừa hát “Vị đạo” xong, trong quán trà yên tĩnh lại.
Cố Lan San cười thân mật với Cố Ân Ân một tiếng, lắc đầu, giải thích: “Không, là em đến sớm.”
Cố Ân Ân ấn chuông gọi phục vụ, nhân viên phục vụ mang menu đồ tinh xảo đi tới, trong quán trà, âm nhạc lại vang lên, vẫn là bài hát của Tân Hiếu Kỳ như cũ, đó là bài mài người người đều biết “Nữ nhân tội gì làm khó nữ nhân”.