Vừa nói, cô liền bưng hai tay đưa lên trước mặt anh.
Thịnh Thế nhìn chằm chằm Cố Lan San một hồi, rốt cuộc vẫn phải đưa tay ra nhận lấy.
Bên trong nhà rất an tĩnh, chỉ có Thịnh Thế ăn mì phát ra tiếng động.
Cố Lan San ngồi ở bên cạnh, nghiêng đầu nhìn Thịnh Thế ăn mì, sau đó nhẹ giọng mở miệng, nói: “Nhị Thập, ăn ngon không?”
Thịnh Thế không để ý tới cô, mặt mày cũng đã dịu dàng hơn, không còn tức giận như lúc nãy nữa.
Cố Lan San vểnh môi, lông mi chớp chớp, cô lại tiếp tục mở miệng nói: “Nhị Thập, anh chạy ngàn dặm xa xôi từ Bắc Kinh đến tìm em, chính là vì giận dỗi với em sao?”
Động tác ăn mì của Thịnh Thế dừng một chút, sau đó tiếp tục ăn mì, ăn hết mì, nước canh cũng húp xong.
Anh đặt lại bát không trên bàn.
Bên ngoài mưa vẫn rơi xuống như cũ.
Cố Lan San móc ra mấy tờ khăn giấy trong túi, đi ra ngoài cửa, thấm một ít nước mưa rồi trở lại, đứng trước mặt Thịnh Thế.
Anh ngồi, cô đứng, nhưng vẫn cao hơn cô.
Anh không biết cô muốn làm gì, chỉ lẳng lặng nhìn cô chằm chằm, yên lặng theo dõi biến hóa.
Cô nhìn mặt của anh một hồi thật lâu, sau đó liền giơ tay đặt khăn giấy lên trán anh, sau đó cẩn thận và chậm rãi lau chùi.
Kèm theo động tác của cô, khuôn mặt tuấn tú cũng từ từ hiện ra.
Anh vẫn không nhúc nhích, mặc cho cô lau.
Ánh mắt của anh chăm chú nhìn chằm chằm vào mặt cô.
Cô rủ lông mi xuống, lau mặt của anh đến khi sạch sẽ.
Mãi cho đến khi cô lau mặt anh sạch sẽ, cuối cùng khi rút tay về, Thịnh Thế bỗng nhiên giơ tay lên bắt lấy tay của cô.
Tay Cố Lan San khẽ run rẩy, lông mi run rẩy, cô liền nâng mắt, nhìn về phía mắt của anh.
Cô có chút hít thở không thông, giật giật môi, kêu: “Nhị Thập......”
Lời của cô còn chưa nói hết, hơi sức kéo tay cô đột nhiên tăng lên, lập tức kéo cô vào trong ngực mình, sau đó trong lúc cô vẫn chưa kịp phản ứng, môi anh bỗng nhiên chặn môi cô lại.
Đầu óc Cố Lan San có chút mộng mị, cô theo bản năng quẩy người một cái, anh giơ tay lên, giữ đầu của cô lại, không để cho cô nhúc nhích, môi của anh bá đạo và mạnh mẽ xâm nhập vào trong miệng cô, cậy mạnh tùy ý làm bậy trên môi cô, cô dần dần không có hơi sức, mềm mại xụi lơ trong ngực anh, mặc cho anh hôn.
Anh hôn cô thật lâu, lâu đến nỗi khi cô cho rằng mình sắp hít thở không thông, anh mới buông cô ra, anh nhìn vào ánh mắt mê ly của cô, giơ tay lên, vuốt mặt của cô, cất tiếng trầm thấp mà chậm rãi nói: “Sở Sở, em có biết, lúc nhìn thấy tin tức trên TV, anh đã sợ hãi biết bao nhiêu không?”
Mặc dù cô vẫn còn sống sờ sờ tồn tại trong ngực anh, anh cũng đã hôn hít cô, chứng minh tất cả không phải là một giấc mộng, nhưng anh vẫn còn nhớ rõ, tâm trạng ngựa không ngừng vó chạy tới đây của mình.
Anh từ từ vuốt ve mặt của cô, nhìn chằm chằm vào ánh mắt của cô, âm điệu dịu dàng mà chậm rãi nói: “Sở Sở, trước khi tới đây anh đã nghĩ rồi, nếu như hôm nay em chết ở chỗ này, anh cũng sẽ chết ở đây làm bạn với em.”
Anh không có sở trường nói lời ngon tiếng ngọt, nhưng dưới tình huống trong lòng căng thẳng cực độ, anh vẫn không nhịn được mà từ từ nói ra tâm sự trong lòng mình.