Hàn Thành Trì thấy cảnh tượng như vậy, hơi nhíu mày, sự dịu dàng trên khuôn mặt hiện lên sự khẩn trương, theo bản năng chắn trước mặt Cố Ân Ân: “Nhị Thập, cậu muốn làm gì?”
Thịnh Thế im lặng mặt lạnh như băng nhìn thoáng qua Hàn Thành Trì, không đợi đến lúc Hàn Thành Trì kịp phản ứng gì, Thịnh Thế đã vươn tay nắm lấy cổ tay trái của Cố Ân Ân đang đứng sau lưng Hàn Thành Trì, khẽ dùng sức kéo cô tới trước mặt mình.
Thịnh Thế dùng sức hơi lớn, nên tốc độ của Cố Ân Ân rất nhanh, đụng phải người Hàn Thành Trì làm cả người anh bị dịch sang bên cạnh hai bước, anh nhanh chóng ổn định lại thân thể của mình, thấy Cố Ân Ân đã bị Thịnh Thế kéo đến trước mặt mình. So với Cố Ân Ân thì Thịnh Thế cao hơn rất nhiều, anh hơi cúi đầu mắt nhìn chằm chằm Cố Ân Ân.
Tay anh hung hăng siết chặt cổ tay Cố Ân Ân, bởi vì dùng sức nên Cố Ân Ân đau đớn nhìn có chút vặn vẹo.
Lần đầu tiên Cố Ân Ân nhìn thấy Thịnh Thế tức giận, trong tích tắc này cô cũng hoàn toàn bị dọa sợ.
Sắc mặt Hàn Thành Trì cũng lạnh theo xuống, anh lập tức bước đến, đi tới trước mặt Thịnh Thế, giơ tay lên, hung hăng nắm lấy cánh tay Thịnh Thế, giọng nói cũng mang theo vài phần kiên quyết: “Buông tay!”
Thịnh Thế ngoảng mặt làm ngơ, giống như là không cảm thấy Hàn Thành Trì đang dùng sức nắm lấy tay mình chút nào vậy, anh chỉ nhìn chằm chằm vào mắt Cố Ân Ân.
Ánh mắt của anh rất đẹp, nhưng ánh mắt của anh cũng rất kinh khủng.
Giống như hung bạo muốn xé nát người khác vậy.
Sắc mặt Cố Ân Ân từng chút từng chút trở nên tái nhợt.
Cô quay đầu lại cầu cứu, nhìn về phía Hàn Thành Trì.
Hàn Thành Trì thấy ánh mắt của Cố Ân Ân như vậy, người đàn ông dịu dàng tao nhã trong nháy mắt trở nên vô cùng dứt khoát: “Nhị Thập, buông cô ấy ra! Cậu có cái gì có thể nhằm vào mình!”
Thịnh Thế nhếch môi, nở ra một nụ cười lạnh lùng, sau đó hung hăng bỏ cổ tay Cố Ân Ân ra, ngay sau đó giơ tay lên, hai ba cái tháo caravat trên cổ mình ra, nén Cố Ân Ân đang run rẩy vào trong ngực Hàn Thành Trì: “Cậu xem một chút đây là cái gì!”
Caravat rơi lên người Cố Ân Ân, rất nhanh đã bay xuống trên ghế sofa.
Cố Ân Ân và Hàn Thành Trì lập tức quay đầu nhìn sang, sau đó vẻ mặt hai người trở nên có chút kinh ngạc.
Caravat này…… Caravat này sao lại giống như đúc cái caravat bị hư kia?
Hàn Thành Trì nhíu mày hỏi: “Làm sao cậu cũng có chiếc caravat này?”
“Chiếc caravat này là Sở Sở tặng quà sinh nhật cho mình!